THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1950

ngậm kẹo đùa cháu thì cũng không ngại xếp hai đứa thành thật vào phòng,
san sẻ hầu hạ chồng.

Minh Lan vui vẻ nhìn vẻ mặt thoắt xanh thoắt hồng của Như Lan, sắc

diện thay đổi đặc sắc, từ bé đến giờ nàng chưa từng chịu thiệt từ miệng lưỡi
chị ta bao giờ, huống hồ là hiện giờ. Đấu khẩu xong, tốt xấu gì cũng phải
hỏi han đôi lời, dù sao chị ta cũng là phụ nữ có thai, không thể ức hiếp quá
mức. Minh Lan ngồi thẳng lưng, mỉm cười hoà nhã: “Dạo này chị Năm có
khoẻ không? Có cần em giúp gì chăng.”

Như Lan đỡ trâm vàng bên tóc mai, lườm xéo Minh Lan một cái mới

đáp: “Đại phu và các bà ma ma đều nói cơ thể chị rất khoẻ, không có gì
phải lo, chỉ có hay thèm ăn thèm ngủ thôi. Một ngày ăn năm bữa, hễ mở
mắt là đang gà gật, còn nhắm mắt thì y như rằng đã say giấc, tựa hồ uống
mê hồn dược. Song bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Còn cả…”

Minh Lan nghe mà cười ha hả, không biết vì sao, trong lòng nàng chợt

dâng dự cảm.

Ra khỏi nhà họ Văn đã là giờ Thân ba khắc, đoàn người từ tốn chạy xe

về phủ. Xuống xe, hầu gái ma ma tự khắc dẫn hai đứa trẻ về, Minh Lan vừa
vào phòng liền thấy Đan Quất nôn nóng đi đi lại lại, vừa thấy nàng, chị ta
vội chào đón, rối rít thưa: “Phu nhân, ngài cuối cùng cũng về rồi. Chỗ Thái
phu nhân đã tới mời ba bốn bận, song ngài lại ra ngoài, bà cô tới chơi.”

“Ai cơ?” Minh Lan uể oải toàn thân, đang định nằm vật ra giường.

“Bà cô!”

Quả là một ngày bận rộn, là đề tài viết văn hay ho cho đám tiểu học.

Sảnh bên của Huyên Ninh đường mở rộng, chính giữa có hai vị lão phu

nhân ung dung hiển quý đang ngồi, một bà là Thái phu nhân, bà kia là em
gái ruột của Cố lão hầu gia, gả vào họ Dương thế gia vọng tộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.