THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 2047

anh ấy đều tới, ăn chung một bữa tiệc mừng khéo lại xưng anh gọi em với
nhau ngay ấy mà.” Phải mau chóng đưa tin về nhà mẹ đẻ, đừng quên đưa
thiếp cưới cho phủ công chúa, tốt nhất là nói thẳng với cha Thịnh, bằng
không Vương thị chắc chắn chỉ mong khách quý tới càng ít càng tốt.

Hàn Thành yêu văn thơ từ bé, thích nhất được kết bạn với văn nhân nhã

khách, song bạn bè con cháu của cha mẹ cậu ta đa phần là kẻ nhàn rỗi,
quần là áo lượt. Cậu ta nghe Minh Lan nói vậy bèn vui sướng. Bọn họ anh
một câu, tôi một câu, Thiệu thị thì mỉm cười khách sáo, thái phu nhân thì
mừng rỡ, ánh mắt toát vẻ tán thưởng, Đình Xán hơi nghiêng người, quay
mặt về phía cứa sổ, chẳng nói chẳng rằng.

Minh Lan liếc mẹ con họ, bụng bảo dạ: bà mẹ chắc đang nghĩ “tích cực

phấn đấu thế này, quả nhiên là rể hiền”, con gái chắc đang buồn bực “sao
chồng lại sặc mùi con buôn thế, mở mồm ra là nhắc tới tiền đồ, chẳng hề
thanh cao nhã nhặn gì cả”. Thật đáng tiếc, hàng gắn sai mác, nếu đổi thành
thái phu nhân trẻ đi vài chục tuổi gả cho Hàn Thành, phỏng chừng càng có
thể vợ chồng hoà hợp, song kiếm hợp bích.

Hai ngày sau, Trường Phong thành hôn. Đội ngũ uống rượu mừng chẳng

thấy ho he gì, không phải do cố tình sơ suất, mà xác thực có nguyên do.
Dạo này Công Tôn Bạch Thạch càng lúc càng trụi đầu, Cố Đình Diệp thì cả
ngày mặt đen như đít nồi, có lẽ triều chính không êm xuôi, Minh Lan lo
lắng chồng không đến được, bèn hỏi từ sớm: “Anh Ba em lấy vợ, không
biết hầu gia đi uống rượu mừng được không?”

Cố Đình Diệp nhíu mày, nắm chặt đống giấy tờ trên tay, lẩm bẩm: “Rốt

cuộc chọc đúng chỗ đau, bắt đầu ầm ĩ rồi.”

“Nếu hầu gia thật sự không thể phân thân, em sẽ bảo với nhà mẹ đẻ một

tiếng.”

“Bệnh trầm kha thâm sâu, quả nhiên không thể một sớm một chiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.