THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 2116

làm khách, dù bản thân bà ta không tới Gia Hi cư cũng sai Triệu Nhi tới hỏi
thăm Minh Lan một tiếng.

Sau khi ngày tháng trở lại như thường, bác Khang tựa hồ vô cùng tâm

đầu ý hợp với Thái phu nhân, thường xuyên qua lại, không hề có những cử
chỉ bất thường hay dư thừa nào, Minh Lan thì khó chịu ngày qua ngày. Loại
người như bác Khang, vô sự không lên điện Tam Bảo, ắt hẳn có việc cần,
nhưng bà ta không hề tiết lộ gì, nếu đã không có việc, tại sao phải hoà hảo
với mình làm chi.

Chắc không phải bà ta đột nhiên buông đao lập tức thành Phật đấy chứ.

Càng gần ngày sinh càng lười, mỗi ngày Minh Lan đều ngủ vùi trong

gối, những mong chỉ ăn ăn ngủ ngủ đến tận hôm đó, thế mà còn phải động
não trầm tư suy luận xem liệu có ai đang mưu toan với mình hay chăng.

Không có đứa ở bà hầu cãi nhau, không có gã sai vặt hay quản sự lấn át

ức hiếp người, Thái phu nhân thì cả ngày bận lo cho cuộc sống hôn nhân
của cô nương Đình Xán, Thiệu thị bận dạy dỗ con gái, Chu thị bận giúp
chồng dạy con, cả phủ êm ái hài hoà, chẳng có điềm báo trước nào cả. Có
lẽ thật sự không có gì chuyện gì đâu? Có lẽ chính mình nghĩ nhiều rồi? Suy
đi tính lại cũng không có manh mối, có phải lo hão không?

Làn gió êm dịu thổi hơi ấm vào nhà, lật tung một quyển sách đang xem

dở dang một nửa từ trên bàn xuống ghế. Minh Lan đỡ bụng bước tới, ngáp
dài, đang định ngủ trưa, xem sách một lát cho vào giấc. Vừa cầm sách lên,
thoáng nhìn, chợt thấy câu đầu tiên là: Nhìn như mọi bề vắng lặng, kỳ thực
ẩn giấu ý đồ giết chóc khắp nơi.

Minh Lan ngơ ngác hồi lâu, không hiểu vì sao, lưng đột nhiên túa mồ hôi

lạnh.

“Đến ngoại sảnh, mời Đồ Nhị gia.” Giọng nói của nàng hết hẳn vẻ mệt

mỏi, tỉnh táo lạ thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.