THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 244

Cuối cùng Thịnh Hoành nói thêm với Trường Đống mấy câu. Đứa bé

này mới bốn, năm tuổi. Mẹ đẻ nó là dì Hương, vốn là nha hoàn của Vương
thị, bây giờ vẫn bám vào phu nhân để kiếm miếng ăn. Con trai may mắn
được nuôi nấng bên cạnh lão phu nhân. Đứa bé trai này xưa nay vốn nhát
gan lại không được cưng chiều. Ngược lại Vương thị cũng không làm khó
hai mẹ con họ, chẳng qua hết thảy đều không thèm lưu tâm mà thôi.

Lúc ra ngoài, Minh Lan thấy dì Hương đứng chờ ở cửa, dáng vẻ cung

kính, vâng lời. Nàng thấy Trường Đống mới bước ra cửa, liền vui vẻ
nghênh đón, nhẹ nhàng dẫn đứa bé đi. Minh Lan đột nhiên nghĩ: So với dì
Vệ đã khuất, nàng cũng coi như gặp may.

Sau khi Hoa Lan xuất giá, Như Lan liền chuyển vào sống ở Uy Nhuy

Hiên. Thịnh Hoành răn dạy hết lời. Như Lan mang khuôn mặt âm trầm trở
về phòng, đạp một cái vào chiếc ghế đôn làm từ gỗ mun, mặt ghế còn lát
một ít đá cẩm thạch, cố gắng xé rách cái gối vải lụa mềm. Tiếp đó, Vương
thị vừa lúc bước vào thấy một màn này liền mắng: “Ranh con! Lại phát
điên cái gì thế?”

Như Lan bật dậy, lớn tiếng nói: “Chị Tư cướp ngọc của con là do dì Lâm

có bản lĩnh nên không tính toán. Dựa vào cái gì mà ngay cả Minh nhi cũng
nổi bật hơn con? Con không bằng con vợ lẽ à!”

Vương thị kéo lấy tay con gái, kéo xuống ngồi trên mép giường, chỉ vào

cái trán mắng: “Không phải sau đó cha con đã đền lại một miếng ngọc rồi
sao? Màu sắc cũng giống cái của Mặc Lan, con còn chưa vừa lòng à! Cái
của Minh Lan là lão phu nhân cho, do con không muốn đến Thọ An Đường
đấy thôi, còn đòi trách ai nữa hả?”

Như Lan hậm hực nói: “Con là con vợ cả. Dù con có đến lấy lòng bà nội

hay không thì bọn họ nên thương con nhất mới đúng. Bị Minh Lan nịnh nọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.