THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 664

Như Lan cười khẩy, nói: “Trước giờ chị vẫn nói hay lắm, chị cho rằng tôi

không biết trong lòng chị đang tính toán cái gì sao, tôi nói cho chị biết, sớm
chết tâm đi! Nhìn lại cái bộ dạng ngả ngớn diêm dúa của chị đi, đừng có để
chúng ta mất hết thể diện!”

Khuôn mặt cười của Mặc Lan nhất thời đỏ lên, lập tức mở miệng phản

bác: “Lời em nói chị nghe không hiểu, chị em trong nhà làm gì mà phải nói
nhau khó nghe như vậy, nếu như chị nhất định phải đi xem cho hết, thì sẽ
xảy ra chuyện gì sao?! Em nếu có bản lĩnh thì lớn tiếng gọi người đến bắt
chị về đi!” Nói xong xoay người đi luôn.

Như Lan tức mà không làm gì được, chỗ này đã rất gần rừng mai, chị ấy

cũng không dám lớn tiếng gọi người, chỉ bực mình dậm chân.

Minh Lan khẽ bước vài bước, chắn lối đi của Mặc Lan, mặt trầm như

nước, Mặc Lan oán giận nói: “Em cũng muốn đối đầu với chị?! Vô duyên
vô cớ bôi đen thanh danh của chị, đã thế, chị nhất định phải đi xem cho
hết!”

Minh Lan vừa nhấc tay đã kéo Mặc Lan lại, thản nhiên nói: “Chị thật sự

không quay về?”

Mặc Lan bỗng hung tợn, giận dữ nói: “Không về!”

“Được!”

Nói xong không biết Minh Lan giơ vật gì trên tay lên nhắm thẳng người

Mặc Lan mà ném, một tiếng thét chói tai của Mặc Lan, chỉ thấy một khối
bùn to đùng trên cái váy gấm Tô Châu xanh lam của chị ta!

“Đây là cái gì?” Mặc Lan giận tím cả mặt, quát.

Chỉ thấy Minh lan nhẹ nhàng mở cái khăn trên tay ra, bên trong đầy bùn,

thì ra Minh Lan lúc nãy thừa dịp Như Lan đang nói chuyện, dùng khăn bọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.