THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 817

đã nằm xuống dưỡng thai, Minh Lan trò chuyện với chị ấy một lát, thấy chị
ấy ngủ rồi thì nhẹ tay nhẹ chân rời đi.

Đi thuyền so với đi xe dẫu sao cũng ổn định hơn một chút. Duẫn Nhi

cũng có thể ngủ được rồi, không như mấy ngày trước, đến nằm cũng nằm
không yên. Mấy ngày tiếp theo, Minh Lan một mặt trông coi Duẫn Nhi
uống thuốc nghỉ ngơi, tiếp chuyện giải sầu, một mặt túm Trường Đống từ
trên mạn thuyền về, ôn tập bài vở lại lần nữa.

“Lần trước chúng ta từ Tuyền Châu đến Đăng Châu, cho dù là đi xe hay

đi thuyền thì tay anh cả chưa lúc nào rời quyền sách, em nhìn lại mình xem,
mấy ngày nay em đã chạm vào sách vở lần nào chưa?” Minh Lan nhắc đến
tấm gương tiên tiến điển hình.

Trường Đống lại tiếp tục chăm chỉ học tập, rốt cục cũng là tâm tính trẻ

nhỏ, lần đầu tiên mới được tự do như vậy, ở đây chẳng có Thịnh Hoành
Vương thị, dì Hương, vợ chồng Trường Ngô không quản chặt, nên bắt đầu
lộ ra cái tính ham chơi, nhưng Minh Lan vừa nói như vậy thì ngay lập tức
cụp tai đi đọc sách.

Duẫn Nhi thấy thế, khẽ cười nói: “Em Sáu thật là lợi hại, về sau nhất

định có thể đốc thúc vị hôn phu của mình tiến tới.” Minh Lan đảo mắt qua:
“Chị cứ nói đi, chờ em bé trong bụng sinh ra, xem chị có phải lúc nào cũng
giục nó đọc sách thi trạng nguyên hay không?”

Duẫn Nhi giả vờ tức giận, đánh Minh Lan, trong lòng lại cực kỳ vui

sướng, chị ấy cũng hi vọng lần sinh đầu tiên này là con trai.

Lại đi tiếp mấy ngày, sóng êm thuyền lặng tiến, gió bắc thổi buồm căng

phồng như cái trống, nước chảy mạnh, thuyền tăng tốc, lần lượt dừng ở
Thạch Châu, Tế Ninh, Thương Châu rồi Hoài Âm. Trường Ngô vui vẻ
thông báo cho mọi người, cứ thuận buồm xuôi gió như thế này, chắc
khoảng ba bốn ngày nữa là đến nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.