THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 846

khác hơ là ngơ ngác nhìn ngọn đèn dầu bên cạnh, ánh đèn bằng hạt đậu, hơi
hơi lóe vàng, trên đỉnh ngọn lửa chỉ lập lòe chút, tựa như chân mày thiếu
nữ khẽ nhíu lên, quầng sáng màu xanh nhạt lúc này, lúc này, Cố Đình Diệp
bỗng nhiên lên tiếng, hết sức bất ngờ nói nửa chừng : « …Vì sao về tình lại
có thể thứ ? »

Thật kì lạ, Minh Lan dường như biết được anh ta sẽ không nhịn được mà

hỏi nàng câu này. Cố Đình Diệp rốt cuộc vẫn là Cố Đình Diệp, bất luận là
con người phóng túng nơi kinh thành, hay bộ dạng hào sảng của dân giang
hồ, thì vẫn giữ cái tính khí muốn tìm hiểu rõ căn nguyên ở Tương Dương
hầu phủ năm đó.

Minh Lan đã sớm chuẩn bị xong một bụng câu trả lời, bảo đảm người

người nghe xong cả thể xác lẫn tinh thần đều phấn chấn, đang muốn mở
miệng vỗ mông ngựa, ai biết Cố Đìng Diệp lại cướp lời, nhẹ nhàng nói một
câu : « Em nếu còn nhớ tới chỗ tốt của tôi thì hãy nói thật đi, những lời sáo
rỗng tôi đã nghe hai mươi năm rồi. »

Râu dày che lấp khuôn mặt, ảm đạm như nước sông đêm, hai mắt khép

hờ, lại mơ hồ lộ ra chút tăm tối.

Minh Lan nghẹn một hơi, những suy nghĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu bị

cắt đứt, lúng túng không ngừng vân vê hoa văn trên tay áo, từ chỗ Cố Đình
Diệp nhìn sang, có thể thấy cái cổ trắng trẻo xinh xắn, trơn nõn như ngó sen
non, dưới ánh đèn mờ, gần như có thể nhìn thấy sau làn trong suốt, vài
mạch máu non nớt mềm mại yếu ớt .

Minh Lan bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng lạ thường: « Chú

hai, trước đây chú mấy lần chân thành xin cưới đại tiểu thư nhà họ Dư, rốt
cuộc là vì lí do gì ạ ? Ở kinh thành đâu phải là không có những cô gái thùy
mị nết na cho chú chọn ạ ? »

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.