THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 889

Minh Lan còn thật thà gật đầu: ‘Cháu sẽ biết như muối bỏ biển, nhưng

cháu sẽ cố hết sức có thể, làm những gì cháu có thể làm, chỉ như vậy thôi.
Nghe anh hai nói, chờ đến đầu xuân năm sau, quan phủ đồng ý án bài cho
bọn họ, nguyện về quê hương thì về, không chốn về thì đi khai khẩn đất
hoang làm lại từ đầu, chỉ mong họ có thế sống qua mùa đông giá rét này
thôi.’

Lão phu nhân ôm đứa cháu nhỏ, khuôn măt mỉm cười, khẽ thở dài:“Con

bé ngốc này!”

Tháng giêng, Sùng Đức năm thứ hai, Hoàn Đông, Chiết Tây, Tô Nam và

Giang Tô có mấy nơi sơn phỉ làm loạn, thường cướp bóc dân chúng chạy
nạn, các thành trấn, sở phòng bị lơi lỏng đến mức, giết người phóng hoả
không có chuyện ác nào không làm, lại thêm lưu dân không có nơi ở
nguyện vào rừng làm cướp rất nhiều.

Trường Ngô và một đám tướng sĩ nhiệt huyết dâng trào nhiều lần xin

lệnh từ trên nhưng đều bị Tri phủ Kim Lăng và Chỉ Huy sử ép quay về.
Nay binh đao nổi lên bốn phía, cửa thành Kim Lăng phòng thủ còn sợ
không giữ được, nào dám mở thành đi trừ phiến loạn.

Mấy lần Trường Ngô xin lệnh đều bị bác bỏ, lòng khó chịu nên xin nghỉ

về nhà.

‘Đã nói với con bao lần rồi, đừng mặt năng mày nhẹ với quan trên, kiềm

chế cái tính đi! Chốn quan trường thật giả lẫn lộn không phải là nơi dễ
vào!’ Thịnh Duy lo lắng con trai và quan trên chống đối nhau, trực tiếp dạy
con một thôi một hồi.

‘Cha! Con đâu có làm gì? Mấy anh em đều vỗ bàn ném chén can ngăn

Chỉ Huy sử đại nhân, nhưng con đâu nói gì!’ Trường Ngô cố cãi, mặt đỏ
lên: “Chính vì thế nên con mới xin nghỉ ở nhà! Chứ không có mặt mũi nào
đi gặp các anh em!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.