THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 120

Bữa tiệc tẩy trần tẻ nhạt này cuối cùng cũng kết thúc. Hoàng thượng

thưởng cho A Tông văn phòng tứ bảo [1] và vài bức tranh chữ nổi tiếng.
Thái hậu thưởng cho Vân Phỉ một bộ trang sức bằng vàng nạm ngọc cùng
một chiếc áo khoác bằng da chồn trắng rất lộng lẫy.

[1] Văn phòng tứ bảo: bốn báu vật trong văn phòng, tức bút - mực -

giấy - nghiên.

Tỷ đệ Vân Phỉ tạ ân rồi cáo từ. Họ được cấm vệ quân đưa ra cung, hộ

tống về nơi mình ở.

Hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng, Tần Phương dẫn hai thái giám và sáu

cấm vệ quân đánh xe tới đón Vân Tông vào cung, chạng vạng thì đưa về
nhà. Tuy trên đường có người hộ tống nhưng Vân Phỉ vẫn không yên tâm,
bảo Tống Kinh Vũ lén đi theo phía sau, để phòng ngừa lỡ có chuyện gì.

Trước mắt, Triệu Mân đang trọng dụng Vân Định Quyền nên tuy cùng

cảnh ngộ làm con tin nhưng Vân Tông sướng hơn Tần Dị Nhân [2] năm
xưa rất nhiều. Nhờ có tiểu hoàng đế, hiện nay nó được học với lão sư giỏi
nhất của Đại Tề. Vân Phỉ cảm thấy lần đi kinh thành này cũng coi là có ích
cho sự trưởng thành của A Tông. Có câu thầy nghiêm thì trò giỏi, ở Kinh
Châu có mẹ che chở chiều chuộng nên khó thành tài được.

[2] Tần Dị Nhân: chính là cha của Tần Thủy Hoàng, năm xưa cũng bị

đưa đi làm con tin ở nước Triệu

Có điều A Tông lại không nghĩ như vậy, bước vào hoàng cung chẳng

khác nào với việc hoàn toàn mất đi tự do, bên cạnh lại toàn là người lạ. Lão
sư nghiêm khắc đáng sợ, thái giám mặt cười vặn vẹo, tiểu hoàng đế ra vẻ
ông cụ non, còn có cả bài tập vừa nhiều vừa khó.

Ngày đầu tiên dài đăng đẵng như một năm cuối cùng cũng trôi qua,

lúc Tần Phương dẫn nó ra cung, nó mừng đến sắp khóc, có cảm giác như
tìm được đường sống từ trong chỗ chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.