THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 123

Vừa nghĩ tới việc đệ đệ từ trong bình mật rơi vào hố băng, A Phỉ cũng

rất đau lòng. Tối hôm ấy nàng cố ý bảo Tề Thị làm rất nhiều món ăn để bù
dắp cho A Tông. Canh gà, thịt kho, hạt sen đều là những món sở trường của
Tề Thị. Vân Tông ăn ngấu nghiến. Kết quả là sáng hôm sau, nó bèn kêu la
inh ỏi là bị đau bụng.

Phục Linh vội vàng gọi Vân Phỉ tới.

Tề Thị ở bên giường, quýnh đến nỗi mặt biến sắc: “Tiểu thư, có phải

do tối qua ăn nhiều thịt quá không? Cho nên không tiêu?”

Vân Phỉ vội vã bước tới, đầu tiên là sờ lên trán A Tông, thấy nó không

bị sốt thì mới hơi yên lòng. Nàng quay đầu nói với Phục Linh: “Ngươi mau
bảo Tống Kinh Vũ lập tức đi mời đại phu đến.”

Vân Tông nhăn đôi mày lại, kêu đau inh ỏi khiến Phục Linh và Tề Thị

đều quýnh quáng chạy tới chạy lui như con quay. Vân Phỉ thì càng sốt ruột
hơn, cứ đứng ở cửa ngóng trông đại phu đến.

Cuối cùng thì Tống Kinh Vũ cũng dẫn một chàng trai áo xanh tới,

vượt qua hai lớp cửa, bước nhanh vào trong. Vân Phỉ nhìn thấy hộp thuốc
trên lưng của hắn ta thì thở phào một hơi. Nhưng khi nhìn rõ được tướng
mạo của hắn thì không khỏi chau mày lại.

Vị đại phu này quả thật còn rất trẻ, nhìn có vẻ như chỉ hơn hai mươi

tuổi, diện mao anh tuấn, áo xanh thanh thoát, không hề giống một đại phu
mà giống một thư sinh nho nhã hơn.

A Tông bị bệnh, lúc này Vân Phỉ ước gì có thể gọi cả ngự y trong

cung tới. Vừa thấy Tống Kinh Vũ dẫn một vị đại phu còn quá trẻ tới thì
trong lòng hơi thất vọng.

Tống Kinh Vũ không hề tùy tiện dẫn một người tới. Trước khi đi, hắn

đã hỏi mấy vị cấm vệ quân canh ở cửa, bốn người này cùng đồng thanh đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.