THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 125

Chương Tùng Niên mỉm cười: “Đừng sợ, chỗ này có đau không?”

“Đau... Ai da...”

Chương Tùng Niên lại đổi sang chỗ khác: “Vậy chỗ này thì sao?”

“Cũng đau.”

Chương Tùng Niên liên tục nhấn vài chỗ khác nhau, rõ ràng bụng Vân

Tông mềm mại chứ không hề bị trương cứng nhưng Vân Tông vẫn cứ kêu
đau, khiến Vân Phỉ ở bên cạnh sốt ruột đến vã mồ hôi.

Chương Tùng Niên loại trừ khả năng bị những bệnh nặng, sau khi bắt

mạch xong lại bảo A Tông lè lưỡi ra để hắn nhìn thật tỉ mỉ, cuối cùng hắn
quay qua nói với Vân Phỉ: ”Tiểu công tử không có gì đáng lo, chỉ hơi bị
chướng bụng, uống chút thuốc tiêu là sẽ không sao ngay.”

Vân Phỉ không tin cho lắm, tròn mắt hỏi: “Thật sao?” Trong tình thế

cấp bách, nàng bất giác khom người xuống, đến gần Chương Tùng Niên.
Một hương thơm thoang thoảng chợt ùa vào mũi hắn.

Trong nhất thời, Chương Tùng Niên không dám nhìn vào mắt nàng,

chỉ cúi mắt xuống, gật đầu, sau đó mở hộp thuốc ra, lấy ba gói thuốc bột
đưa cho Vân Phỉ: “Ngày uống ba lần, hòa với nước ấm.”

Vân Phỉ nửa tin nửa ngờ nhìn mấy gói thuốc gói bằng giấy màu vàng,

hỏi lại để xác nhận: “Chỉ cho thuốc có một ngày sao?”

“Một ngày là khỏi.” Ánh mắt Chương Tùng Niên ánh lên vẻ tự tin,

giọng cũng rất chắc chắn.

Sau khi Chương Tùng Niên đi, Vân Phỉ không nén được mà hỏi: “Vị

đại phu này trẻ quá, ta cứ thấy không yên tâm thế nào ấy. Có cần tới nơi
khác tìm một vị đại phu lớn tuổi hơn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.