THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 127

Vân Phỉ nhìn thấy Chương Tùng Niên liền vội vàng bước tới, hỏi:

“Chương đại phu, chẳng phải huynh đã nói ba gói thuốc uống trong một
ngày là sẽ khỏi sao? Sao đệ đệ của ta còn không ngừng đau bụng?”

Chương Tùng Niên vẫn hỏi cách ăn uống của A Tông trước.

Vân Phỉ chỉ nói: “Khẩu vị của nó rất tốt, ăn uống bình thường. Bữa tối

lúc nãy là cháo trắng thanh đạm thôi.”

Chương Tùng Niên bước vào phòng, sau khi bắt mạch xong lại kiểm

tra một lượt, sau đó ngẩng đầu lên nói với Vân Phỉ: “Thứ cho ta nói thẳng,
tiểu công tử không hề có bệnh gì cả.”

Vân Phỉ buột miệng nói ngay: “Nó không ngừng đau bụng, sao lại

không có bệnh gì được. Ta thấy là do huynh xem không ra bệnh thì có.”

Chương Tùng Niên xuất thân từ Hạnh Lâm thế gia, từ mười sáu tuổi

đã ra hiệu thuốc xem bệnh, chưa từng gặp phải ai nghi gờ y thuật của mình
như thế. Nhưng đối mặt với một thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần như vậy,
hắn không cách nào nổi giận được, chỉ đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Nếu tiểu
thư không tin thì có thể tới hiệu thuốc khác mời đại phu đến đây.”

“Nếu đại phu khác khám ra bệnh thì huynh phải trả lại tiền khám bệnh

cho ta đấy.” Vì nôn nóng, đôi mắt của Vân Phỉ sáng quắc lên, sáng lấp lánh.

Chương Tùng Niên gật đầu, sắc mặt hơi lúng túng.

Đúng lúc này, Phục Linh bước vào nói: “Tiểu thư, đại tướng quân dẫn

ngự y đến.”

Đúng lúc này, Phục Linh bước vào nói: “Tiểu thư, đại tướng quân dẫn

ngự y đến.”

Ngự y! Vân Phỉ vừa mừng vừa lo, vội vàng đi ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.