THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 129

sau đó vuốt chòm râu bạc, trầm ngâm giây lát rồi nói với Úy Đông Đình:
“Đại tướng quân, tiểu công tử không hề có gì đáng lo, đau bụng chắc là do
vấn đề tâm lý hoang mang gây nên.”

Vân Phỉ không dám tin.

Vân Tông lập tức ôm bụng, lăn lộn trên giường: “Không phải không

phải, ta bị bệnh thật mà, bụng của ta rất đau, tay của ta cũng đau chết
được.”

Úy Đông Đình bỗng nở nụ cười, nói với Lưu Khánh Hòa: “Các người

ra trước đi, để ta xem thử xem.”

Mọi người lần lượt ra ngoài.

Vân Phỉ nghi hoặc nhìn Úy Đông Đình bước tới bên giường của Vân

Tông, lòng tự nhiên có chút hồi hộp khó tả.

Vân Tông càng khẩn trương, rụt người trong chăn, tròn xoe đôi mắt, lí

nhí hỏi: “Đại tướng quân, ngài biết chữa bệnh sao?”

Úy Đông Đình gật đầu, khom người xuống, nghiêm nghị nói: “Theo ta

thấy, bụng của đệ bị đau là do ruột bị hư. Bây giờ mổ bụng ra, cắt đoạn ruột
bị hư ấy đi thì bụng sẽ không đau nữa.”

Vân Phỉ hoàn toàn không biết nói gì... Úy tướng quân, nói ngài là lang

băm thì vẫn còn vũ nhục hai chữ lang băm ấy đấy.

Vân Tông sợ đến nỗi mặt tái mét: “Đệ không muốn.”

Úy Đông Đình rút thanh kiếm ngang hông ra, ôn hòa nói: “Đệ đừng

sợ, đây là thanh bảo kiếm Thái A, gió thổi tóc qua cũng bị đứt, cắt thịt cũng
rất bén.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.