THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 14

Thái độ thờ ơ lạnh nhạt này giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng

vào mặt, khiến Vân Phỉ thấy lạnh buốt từ đầu tới chân. Trên chiếc giường
có khung bằng gỗ lim chạm khắc hình long phượng sum vầy trong Phù
Dung các, nha hoàn đang trải chăn đệm màu đỏ tươi có hình uyên ương
nghịch nước, không khí hết sức tưng bừng.

Vân Phỉ rời khỏi Phù Dung các, ngồi trên hành lang một lúc để bình

tĩnh lại. Nắng xuân rực rỡ khẽ nhảy nhót trên chiếc hài thêu của nàng,
những viên ngọc trai đính trên đó vẫn tỏa sáng lấp lánh.

Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh. Thời gian trôi đi nhanh chóng, chỉ có

châu báu mới là trường tồn. Tình yêu này nọ chỉ là gió thoảng mây bay,
tiền bạc nắm trong tay mới là quan trọng.

Nàng phủi váy áo đứng dậy, tự nhủ với mình, nam nhân thay lòng đổi

dạ thì có gì là ghê gớm đâu. Đáng tiếc, khi nàng về tới phòng của mẹ mình,
phát hiện Tô Thanh Mai đã bỏ nhà đi, còn không mang theo tiền bạc phòng
thân, chỉ có xiêm áo và trang sức, thì tự nhiên cảm thấy hai vai mình nặng
trĩu.

Nàng vừa lo lắng cho người mẹ đang đau khổ đến tan nát cõi lòng kia,

vừa không yên tâm khi bỏ đệ đệ còn nhỏ tuổi ở nhà với Lâm Thanh Hà nên
đành dẫn Vân Tông cùng đi với mẹ.

Nương tử, con cái cùng bỏ nhà đi nhưng Vân Định Quyền không có

lấy một lời giữ lại, chỉ phái mười mấy người hầu đi theo sau xe để hộ tống
bọn họ.

Lúc ấy Vân Phỉ mới hiểu, thì ra bạc tình bạc nghĩa, qua cầu rút ván

mới là bộ mặt thật của cha mình. Người cha thâm tình, luôn yêu thương
trân trọng mẹ lúc trước chỉ là giả dối. Ông ngoại đã qua đời, sản nghiệp của
Tô gia sớm đã biến thành viên đá lót chân trên con đường thăng tiến của
ông ta, ngay cả ngoái đầu lại xem một lần hắn cũng chẳng rảnh rang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.