THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 305

Vân Phỉ quỵ xuống, hành lễ thật kính cẩn với Lục Nguyên: “Đa tạ ân

cứu mạng của Lục công tử.”

Mặt nàng không có chút son phấn, làn da trắng nõn như tuyết, rồi vì

thúc ngựa phi nước đại nên tóc hơi rối, hai má hơi đỏ ửng nhưng vẫn tạo
cho người ta cảm giác diễm lệ tới mức câu hồn đoạt phách.

“Không cần.” Gương mặt anh tuấn của Lục Nguyên hơi lạnh lùng, đôi

mắt trầm tĩnh liếc nhìn nàng một cách đầy lạnh nhạt, hắn vẫn cao ngạo như
thường ngày.

Giờ khắc này, cuối cùng Vân Phỉ đã hiểu tại sao mỗi lần mẹ nàng nhắc

tới chuyện năm xưa mình gặp cướp, cha nàng xuất hiện trước mặt bà như
thần tiên giáng xuống thì bà lại có ánh mắt đó. Tại sao bao nhiêu năm nay
mẹ lại toàn tâm toàn ý với cha, móc cả tim gan mình cho ông ấy? Bởi vì
quả thật ân cứu mạng trong thời khắc nguy hiểm này sẽ làm người ta nảy
sinh ra một cảm giác hết sức tôn sùng.

Chẳng hạn như Lục Nguyên, cho dù lúc này hắn rất lạnh lùng nhưng

nhìn vẫn hết sức khôi ngô tuấn tú, khiến người ta quên đi cảm giác trước
kia hắn cao cao tại thượng, khiến ai cũng thấy chướng mắt.

Phía trước không xa có một ngả rẽ, bên phải là hướng ra ngoài thành.

Vân Phỉ nhìn ngả rẽ ấy, thầm nghĩ nếu bây giờ mình trở về thì e là sẽ không
bao giờ có cơ hội rời khỏi Úy phủ nữa. Xảy ra chuyện thế này, chắc chắn
Úy Đông Đình và Úy Trác sẽ trông coi nàng còn nghiêm ngặt hơn cả ngồi
tù.

Lúc này nàng đã rời khỏi phủ tướng quân, rời xa Úy Đông Đình, tuy

không phải do Tống Kinh Vũ làm nhưng dù sao cũng đã đạt được mục đích
rời khỏi kinh thành. Một khi nàng quay trở lại, chắc chắn sẽ bị giam cầm
trong phủ tướng quân cho đến khi cha nàng quay về. Lúc ấy, nàng phải
thành thân với Úy Đông Đình ngay lập tức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.