THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 321

chuyện tạm lắng xuống thì sẽ xuống nam về Kinh Châu, để tránh cho giữa
đường bị người ta chặn lại, phí mất bao nhiêu công sức tính toán.

Vì thế, Vân Phỉ nói với Lục Nguyên: “Tạm thời ta còn chưa nghĩ ra

được phải đi đâu, ở lại Mạnh Tân vài ngày rồi tính sau.”

Lục Nguyên gật đầu, không biết sao trong lòng lại cảm thấy mất mát.

Xe ngựa chạy về phương bắc, hướng về phía Mạnh Tân.

Đang mùa hè, Bắc Mang Sơn được bảo phủ bởi một màu xanh bạt

ngàn, cả núi non trải một màu xanh biếc um tùm. Thỉnh thoảng trên đầu lại
có vài chú chim nhỏ không biết tên bay qua, để lại vài tiếng hót du dương
lanh lảnh. Mặt trời dần chuyển sang hướng tây, ráng chiều phía chân trời đỏ
rực, đẹp vô cùng, những tia nắng đỏ vàng chiếu rọi cánh rừng bên đường,
xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng li ti màu vàng kim lấp lánh.

Vân Phỉ đang say sưa ngắm nhìn thì bỗng nhiên nghe được những

tiếng động lộc cộc lộc cộc, đưa mắt nhìn thì thấy từ trên sườn dốc phía
trước có mấy khối gỗ to tròn đang lăn về phía xe ngựa.

Lâu Tứ An vội vàng nói: “Mau tránh đi.”

Xa phu lập tức ghìm cương lại, xe ngựa giật mạnh một cái, người Vân

Phỉ loạng choạng, nhào vào lòng Lục Nguyên. Hắn vô thức giơ hai tay ra
đón đỡ nàng, nhưng khi tay vừa chạm vào áo nàng thì bỗng rụt lại như bị
điện giật, đành trơ mắt nhìn nàng lao đầu vào vách, ui da một tiếng rồi ôm
trán. Hắn lại vội vội vàng vàng đỡ nàng dậy.

Tám tùy tùng bên ngoài vội xuống ngựa ngăn những khối gỗ lại để nó

không đụng trúng xe ngựa. Đột nhiên, một khối gỗ bỗng nổ bùm một tiếng
thật to, tám người vội vàng bay người né tránh. Ngay sau đó, mấy khối gỗ
kia liên tục nổ lùm bùm, phía trước xe ngựa lan tỏa một luồng khói màu
xanh lục dày đặc, một mùi hương gay mũi xông vào làm Vân Phỉ ho khù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.