THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 376

Ánh đèn ấm áp, bữa tiệc gia đình yên vui, trong phòng đều là những

người thân thiết nhất trong đời hắn: bà nội, cha, muội muội; nếu có thêm
nàng nữa thì sẽ trở nên hoàn hảo. Tuy hắn đã đến tuổi lập gia đình nhưng
chưa từng động lòng với một cô gái nào. Một là vì hắn luôn cao ngạo, hai
là vì cha cũng có yêu cầu rất nghiêm khắc với hắn. Mười lăm tuổi liền cho
hắn gánh vác việc làm ăn, hắn bận tối mắt tối mũi nên chuyện tình cảm vẫn
chưa có gì.

Nhưng nay gặp được Vân Phỉ, hắn giống như là uống phải một ly rượu

mạnh, khiến hắn lập tức đắm say.

Hắn gắp thức ăn mà lòng cứ không yên, suýt nữa là không cẩn thận

đụng phải đũa của Vân Phỉ. Cạch một tiếng, chiếc đũa trong tay hắn rơi
xuống đất.

Hắn luống cuống tay chân, vội vàng cúi người xuống nhặt. Dưới bàn,

từ trong làn váy đỏ lộ ra mũi hài nho nhỏ xinh xinh của đôi hài thêu hoa lan
trắng. Hắn lập tức nhớ đến việc mình từng cắn váy của nàng, từng kề sát
chân nàng, từng được nàng ôm vào lòng, từng dùng môi chạm vào lòng bàn
tay nàng...

Một dòng máu nóng bốc lên tận não, phịch một tiếng, hắn từ trên ghế

té xuống đất.

Vân Phỉ ngồi ngay cạnh hắn, bị tiếng phịch bỗng dưng vang lên ấy

làm giật mình nên vội vàng nghiêng người qua hỏi: “Lục công tử, huynh
không sao chứ?” Nàng định đỡ hắn dậy nhưng nhớ ra lão thái thái và Lục
Thịnh đang ở đây, mình nâng hắn thì không được hợp lễ cho lắm.

“Không, không sao.” Lục Nguyên bối rối từ dưới bàn bò dậy, mặt

giống như là bị tạt nước sôi, đỏ đến nỗi thấy tội vô cùng.

Vậy mà Lục Kim còn vô tư cười ha hả: “Đang yên đang lành mà ca ca

cũng có thể té nhào đầu, tức cười chết mất thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.