lập tức không dám nhúc nhích, tạo thành một tư thế cực kỳ mờ ám, nàng
ngồi ngay trên người y.
Ánh mắt của y sáng kinh hồn, không giống như ánh mắt vừa mơ màng
tỉnh dậy. Lẽ nào y vẫn luôn không ngủ? Nàng cố nén sự hoảng loạn trong
lòng, nở một nụ cười gượng: “Xin lỗi đã làm huynh tỉnh giấc.”
Úy Đông Đình không nói tiếng nào, tay đặt trên eo nàng, hơi dùng
sức. Nàng cứng đờ, gần như sắp biến thành một khúc gỗ. Những ngón tay
đặt bên hông nàng như mang theo nhiệt độ nóng kinh người, khiến nơi ấy
bắt đầu nóng lên như bị lửa thiêu.
Trong sự yên tĩnh tột độ, cuối cùng y cũng chịu lên tiếng nói một câu:
“Nặng quá, xem ra nàng ở Lục gia rất tốt, nuôi tới béo phì rồi mà.”
Béo phì... Vân Phỉ bị từ này làm tức tới mức mờ mắt, suýt nữa là hộc
máu lên mặt y. Đây là từ để miêu tả một thiếu nữ duyên dáng đáng yêu sao?
Chút áy náy hiếm hoi lúc nãy cũng bị y làm tức giận bỏ chạy mất. Nàng
dùng sức đẩy vào ngực y một cái, muốn leo từ trên người y xuống dưới.
Nàng vốn tưởng y sẽ không dễ dàng buông tay, ai ngờ y lại thả Lỏng
tay mặc cho nàng leo xuống. Nhưng ngay lúc nàng vừa nằm xuống, y lập
tức nghiêng người, nằm đè lên người nàng.
Nàng cả kinh, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì một nụ hôn gần
như khiến nàng nghẹt thở đã đặt lên môi nàng. Cảm giác hận không thể
nuốt chửng cả người nàng vào bụng ấy vừa xa lạ vừa đáng sợ. Điều càng
đáng sợ hơn là một bàn tay nóng hổi đã thò vào trong áo nàng, bầu ngực
mềm mại chưa từng có ai chạm tới đã bị nắm trong bàn tay y.
Nàng kinh hoàng la ú ớ vài tiếng nhưng đôi môi lại bị phong thật chặt.
Mọi sự chú ý đều chuyển dời từ đôi môi đến bờ ngực, nàng cảm thấy như
thứ y đang nắm không phải là bầu ngực của nàng mà là trái tim nàng, bị y