So với đứa con trai, lúc này Vân Định Quyền càng quan tâm đến tình
hình của Úy gia. Úy Trác vội vã bức hôn như thế là muốn dùng Vân Phỉ để
uy hiếp hắn, nhưng Úy Đông Đình lại làm trái nguyện vọng của Úy Trác
mà thả Vân Phỉ về bên cạnh hắn, rốt cuộc là có mục đích gì? Chẳng lẽ là
đến dò xét hắn?
Vân Định Quyền nheo mắt lại, nén giọng xuống thật nhỏ, hỏi: “Tình
hình kinh thành thế nào rồi? Cha con Úy Trác có nói gì không?”
“Con bị nhốt trong phòng, chỉ gặp Úy Đông Đình có mấy lần, hắn
đang rất bận rộn nên không nói gì nhiều với con. Quân của Lâm Thanh
Phong áp sát kinh thành nhưng lại án binh bất động, Úy Trác cũng không
vội phản công, chỉ đưa tiểu hoàng đế rời khỏi kinh thành.”
Vân Định Quyền cười lạnh: “Lão già Úy Trác này vẫn luôn đề phòng
cha, hắn nắm giữ binh lực của kinh thành nhưng lại án binh bất động, một
là muốn lợi dụng quân của Vân gia đánh lui Lâm Thanh Phong, tiện thể
làm suy yếu binh lực của cha. Hai là sợ khi hắn và Lâm Thanh Phong giao
chiến, cha sẽ thừa cơ công thành, đến lúc đó hắn sẽ cùng lúc đối mặt với
hai kẻ địch, không có cách nào thoát thân. Lâm Thanh Phong áp sát kinh
thành nhưng cũng không vội tiến công là vì muốn bảo tồn thực lực, không
muốn hao binh tổn tướng. Bọn họ đều có tính toán của riêng mình, cha đều
biết hết.”
“Vậy cha định làm sao đây?”
Vân Định Quyền gõ gõ vào mặt bàn, nói: “Ai nấy cũng đều đợi hai
phe kia xâu xé lẫn nhau, sau đó làm ngư ông đắc lợi. Cha vốn định liên thủ
với Lâm Thanh Phong, lấy danh nghĩa diệt gian thần để trừ Úy Trác, sau đó
khống chế thiên tử trong tay để ra lệnh cho quần thần. Nhưng bây giờ cha
đã đổi ý, nếu Lâm Thanh Phong đã dám giở trò với cha thì cha sẽ mượn tay
Úy Trác khiến hắn hao tổn một phần binh lực, nếu không sau này cũng sẽ
có mối họa kề bên.”