Vân Phỉ vốn tưởng rằng cha mình và Lâm Thanh Phong là đồng minh
rất tin tưởng lẫn nhau, nhưng lúc này nàng mới biết giữa hai người đàn ông
muốn tranh quyền đoạt này chỉ có âm mưu và toan tính.
Đời này nàng ghét nhất là loại đàn ông lòng dạ khó lường, lúc nào
cũng tính toán, nhưng không ngờ cha nàng lại là một người như vậy. Mà vì
mẹ và đệ đệ, nàng không thể không lấy lòng hắn, đúng là rất bất đắc dĩ.
Vân Định Quyền gọi Vân Trung – con trai của Vân Thất, thị vệ bên
cạnh mình đến, căn dặn. “Sắp xếp cho tiểu thư một lều riêng, rồi sang chỗ
tam phu nhân gọi hai nha hoàn qua hầu hạ tiểu thư.”
Vân Phỉ vừa nghe tam phu nhân thì lòng bỗng thấy nặng trĩu, nhưng
mặt thì lại mỉm cười hỏi: “Cha, tam phu nhân là ai? Là mẹ ba mà cha vừa
cưới sao?”
Dường như Vân Định Quyền hơi bối rối, hắn né tránh ánh mắt của
Vân Phỉ, cúi đầu nhìn tấm bản đồ trên bàn, nói: “Là Minh Châu quận chúa,
con gái của Tần Vương.”
Đúng là vừa đánh giặc vừa cưới được mỹ nhân, không lỡ chuyện nào.
Không đúng, sao Tần Vương có thể gả con gái cho hắn được, chắc chắn là
sau khi công phá được Trường An, Minh Châu quận chúa bị hiến cho hắn.
Vân Phỉ thầm cười lạnh, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay
cả con gái của Tần Vương mà hắn cũng dám giữ lại bên mình, lẽ nào không
sợ nửa đêm cô gái đó sẽ đâm chết hắn sao? Quả nhiên một khi đã có mẹ hai
thì mẹ ba, mẹ bốn gì gì đó sẽ không ngừng tiếp nối. Đã có một Lâm Thanh
Hà, lần này dù thêm một Minh Châu quận chúa thì Vân Phỉ cũng bình tĩnh
hơn nhiều, nàng chỉ tươi cười. “Vậy con đi thăm mẹ ba xem, vừa nghe
phong hào là đã biết chắc chắn mẹ ba sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc rồi.”
Vân Định Quyền ừ một tiếng: “Con đi đi.”