THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 433

“Sao thế?” Vân Định Quyền vội vàng nâng mặt nàng ta lên, dáng vẻ

rất đau lòng, giống như là muốn nâng niu nàng ta trên tay, thổi thổi xoa xoa
vài cái.

Vân Phỉ nhìn bộ dáng chăm lo tỉ mỉ của hắn mà lòng thấy nghẹn ngào.

Cho dù Vân Tông bị người ta làm bị thương suýt chết cũng chưa từng thấy
hắn đau lòng như vậy. Nàng buồn bực đến nỗi muốn đặt đũa xuống, chạy
khỏi nơi này cho xong.

Triệu Hiểu Phù ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn Vân Định Quyền hét

lớn: “Khi ông công phá Trường An, chính mắt ta nhìn thấy mẹ chết ngay
trước mặt mình, chảy rất nhiều máu. Ta không muốn nhìn thấy máu nữa.”
Nói xong, nàng ta kích động hất toàn bộ chén đũa trên bàn xuống đất.

Chén đũa vỡ tàn tành dưới đất, bọn nha hoàn sợ tới mức không dám

thở mạnh, chỉ dè dặt bước tới, nhẹ nhàng thu dọn tàn cục.

Triệu Hiểu Phù lã chã sắp khóc, hai mắt rưng rưng nước. Dáng vẻ như

hoa lê đọng sương ấy rất mê người. Cơ thể hơi run run, nhưng mặt lại quật
cường không hề sợ hãi, giống như là một đóa hoa hồng đầy gai, tạo nên
một vẻ đẹp rất đặc biệt.

Vân Phỉ cũng cả kinh. Trước nay chưa từng có ai dám làm càn như thế

trước mặt Vân Định Quyền. Nàng sửng sốt trước sự vô lễ của Triệu Hiểu
Phù, sợ cha nổi giận. Nhưng bất ngờ là Vân Định Quyền không hề có chút
tức giận mà ngược lại còn cười gượng một tiếng, nhẹ giọng nói: “Được
được được, mọi chuyện đều nghe lời nàng. Dù sao thì nơi này cách kinh
thành không xa, đợi ta đánh thắng rồi thì sẽ lập tức đến đón nàng.”

Triệu Hiểu Phù im lặng không nói, cắn đôi môi anh đào, nhìn thẳng

vào Vân Định Quyền, trong mắt hiện lên sự thù hận rất rõ ràng.

Vậy mà Vân Định Quyền lại coi như không thấy nỗi hận này, cứ dỗ

dành nàng ta như không có ai bên cạnh. Vẻ dịu dàng mềm mỏng ấy làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.