THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 452

Triệu Sách có giết được Vân Định Quyền thì cũng không thay đổi được sự
thật là nàng đã thất thân với hắn.

Vân Phỉ nghe được nỗi căm hận trong giọng của Triệu Sách thì biết là

mình sẽ không trốn được vận mệnh không lành sắp tới. Nàng từ trên xe
ngựa bước xuống, vừa ngước mắt lên là đã bắt gặp một đôi mắt hoa đào
sáng rực, trong ánh lửa bập bùng, nó giống như pháo hoa nở rộ giữa bầu
trời đêm.

Triệu Sách nhìn nàng, cả người nàng, khuôn mặt nàng đều lọt vào mắt

hắn không sót gì. Giống như Vân Phỉ vừa liếc mắt một cái là nhận ra hắn
thì hắn cũng vừa nhìn là nhận ra Vân Phỉ.

Một tiểu cô nương tinh ranh ma mãnh, xinh đẹp không gì bằng như

vậy, trên đời này không thể có người thứ hai, hắn cũng tuyệt đối không
nhận lầm người.

Triệu Sách nhướng đôi mày kiếm lên, để lộ chút kinh ngạc, sau đó thì

cười rất âm trầm, bước tới nâng cằm Vân Phỉ lên, nghiến răng cười lạnh.
“Đúng là có duyên thật. Thì ra là cô.”

Vân Phỉ nhìn vào đôi mắt đẹp nhưng lạnh lùng của nàng, sống lưng

lập tức thấy ớn lạnh.

Triệu Hiểu Phù ngạc nhiên hỏi: “Ca ca cũng biết cô ta sao?”

“Đương nhiên là biết.” Triệu Sách gằn từng chữ, mỗi khẽ mỉm cười,

trong đôi mắt hoa đào lóe lên ánh nhìn lạnh căm khiến người ta phải phát
run. Hắn có ngoại hình cực kỳ tuấn tú nhưng cả người lại toát ra vẻ yêu tà,
giống như là một hồ nước ma quái, nếu không cần thận rơi vào đó thì mãi
mãi cũng không có cơ hội thoát thân, chỉ có thể chìm sâu và nghẹt thở.

Mối thù giết cha, nỗi hận đoạt muội, cộng thêm việc trước đây nàng

từng hạ độc hắn. Thù mới hận cũ chồng chất, Vân Phỉ cảm thấy rất có khả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.