THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 471

càng mãnh liệt, giống như một đóa hoa rực lửa muốn được nở rộ ngay tức
khắc. Nàng thở hổn hển: “Ngươi, ngươi đã làm gi với ta?”

“Ta cho nàng ngửi mê hương... Hiểu Phù, cho ta.” Giọng của Anh

Thừa Cương như mang theo ma lực, hắn cởi áo nàng ra, từ từ tiến vào cơ
thể nàng.

Vân Định Quyền chưa từng dịu dàng với nàng như thế, nàng cũng

chưa bao giờ được trải nghiệm sự khoái lạc của ân ái, thứ nàng cảm nhận
được chỉ là đau đớn và nhục nhã.

Dưới tác dụng của mê hương, thân thể trẻ trung, khí chất cường tráng,

hơi thở nam tính, sự hừng hực đầy sức sống của Anh Thừa Cương như là
một ly rượu độc, rõ ràng biết là có độc nhưng vẫn không thể kiềm chế
được.

Trong lòng nàng thì ra sức kháng cứ, nhưng cơ thể lại không tự chủ

được mà có phản ứng. Theo những động tác của hắn, cơ thể nàng phát ra
những tiếng đầy ám muội, nghe rõ mồn một trong đêm tối. Nàng nhục nhã
muốn chết, nhưng lại sung sướng đến cực điểm.

Một lúc lâu sau, thuốc mất đi tác dụng, cơ thể nàng đã khôi phục sức

lực, thần trí cũng tỉnh táo lại, một cảm giác nhục nhã dâng trào khiến nàng
không còn mặt mũi nào. Trong cơn xấu hổ và giận dữ, nàng đưa tay định
tát hắn một cái.

Anh Thừa Cương bắt được bàn tay nàng, mỉm cười khe khẽ: “Gạo đã

nấu thành cơm, ta và nàng đã thế này rồi, có đánh cũng vô ích.”

Phải, mọi thứ đều đã muộn rồi. Cơ thể nhu nhược không xương của

Triệu Hiểu Phù bị hắn giam cầm, vừa hổ thẹn vừa bất lực, chỉ có thể lẳng
lặng mà khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.