THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 489

gắng chọn được một bộ đồ bằng vải thô còn mới nhất, xách ra ngoài,
ngượng ngùng nói: “Xin công tử mặc đỡ cho.”

Triệu Sách vào trong phòng thay bộ áo bào bằng gấm trên người mình

ra, sau đó tiện tay trói Vân Phỉ vào đầu giường, khóa cửa lại, rồi cầm lấy
bức thư của Vân Phỉ, cưỡi ngựa đi thẳng vào thành.

Hai vợ chồng Lưu lão nghĩ là đầu óc Vân Phỉ không bình thường nên

Triệu Sách vừa đi thì họ cũng bận rộn chuyện của mình, hoàn toàn không
để ý tới Vân Phỉ. Vân Phỉ vốn muốn thuyết phục bọn họ thả mình ra nhưng
đáng tiếc, không có cơ hội nói chuyện với họ.

Nàng ở trong phòng, cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, không biết

Triệu Sách có tìm được Lục Nguyên hay không, càng không biết hắn định
đòi Lục Nguyên bao nhiêu ngân lượng. Có điều chỉ cần có thể thoát thân thì
nàng nhất định sẽ trả lại Lục Nguyên số bạc ấy.

Triệu Sách đi từ sáng sớm, mãi cho đến trưa mới quay lại.

Cửa vừa mở ra, Vân Phỉ nhìn sắc mặt của hắn trước, vẫn ổn, nhìn có

vẻ rất bình tĩnh. Cho dù hắn mặc đồ bằng vải thô sơ nhưng vẫn có khí chất
hào hoa phong nhã không ai bằng. Có lẽ vì muốn che giấu diện mạo quá
xuất sắc của mình nên mấy ngày nay hắn lại để râu quai nón.

Triệu Sách bước tới, cởi trói cho nàng, động tác nhẹ nhàng hơn những

lần trước nhiều.

Vân Phỉ thầm nghĩ chắc là vì nàng sắp được chuộc ra nên hắn khách

khí với nàng hơn một chút. Nàng xoa xoa bả vai, hỏi: “Thế tử đã tìm được
Lục Nguyên chưa?”

Triệu Sách hừ một cái, nói với giọng chua lè: “Tình nghĩa giữa hắn và

cô quả nhiên là khác thường, hắn đồng ý chuộc cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.