THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 490

Tuy Vân Phỉ không nói chuyện nhưng ánh mắt lóe lên vẻ mừng rỡ

sáng ngời. Triệu Sách thấy vẻ mặt hớn hở của nàng thì sa sầm mặt lại, hừ
lạnh: “Cô vui cái gì chứ, ta lấy tiền nhưng chưa nói là sẽ thả cô.”

Lòng Vân Phỉ nặng trình trịch, vẻ vui mừng trong mắt cũng tắt hẳn,

giận đến nỗi muốn nhào tới nổi xung với hắn.

Triệu Sách cười đắc ý, mang theo vẻ hả hê khi cười trên nỗi đau của

người khác.

Vân Phỉ cố nén lửa giận trong lòng mình xuống, nở nụ cười gượng

gạo, nhẹ nhàng hỏi: “Lục Nguyên dùng tiền chuộc ta, ngươi không thả ta
thì huynh ấy sẽ đưa tiền sao chứ?”

Triệu Sách liếc nàng một cái: “Chuyện này không cần cô lo, ta tự có

cách sắp xếp.”

Hôm ấy, Triệu Sách chỉ ở trong phòng không đi đâu, ngoại trừ trầm tư

ra thì lau thanh bảo kiếm của mình.

Vân Phỉ nhìn thanh kiếm từng đặt trên cổ mình, bất giác sờ lên cổ. Vết

thương đã khỏi rồi, vảy cũng đã tróc ra, để lại một vết đỏ hồng. Bởi vì làn
da nàng quá trắng nên vết đỏ ấy cũng rất rõ ràng, vừa ngẩng đầu lên là có
thể nhìn thấy. May mà nàng không đỏm dáng như Triệu Sách, không để ý
tới chuyện ấy lắm, so với một vết sẹo thì tính mạng quý giá gấp vạn lần.

Hôm sau, Triệu Sách vẫn án binh bất động, không ra ngoài. Vân Phỉ

rất tò mò, hắn làm thế nào để liên lạc với Lục Nguyên nhỉ? Nhưng Triệu
Sách không nói thì nàng cũng không hỏi, miễn cho hắn lại nổi khùng. Bị
giết ngay trước khi được cứu thì oan uổng quá. Cho nên ngày hôm ấy, nàng
hết sức ngoan ngoãn nghe lời, giống hệt như tì nữ của hắn vậy.

Ăn cơm trưa xong, rốt cuộc Triệu Sách có hành động. Hắn dẫn theo

nàng, cưỡi ngựa chạy về hướng nam. Vân Phỉ thấy không chạy vào thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.