THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 507

“Đêm thứ hai khi chúng ta thành thân. Vì tình hình của kinh thành quá

khẩn cấp, sợ xảy ra biến loạn nên vẫn không tung ra ngoài.”

Không ngờ là đêm y đưa nàng đi. Vân Phỉ nhớ tới mảng tường bị thiêu

sập của Lục gia, không biết có quan hệ gì với việc tiểu hoàng đế băng hà
không.

Úy Trác đến Tấn Thành, mang theo rất nhiều cấm vệ quân, bao vây

Lục gia, gần như là năm bước thì có một người canh. Lục gia rộng lớn, tuy
trong phủ chỉ có bốn vị chủ nhân nhưng người hầu hơn trăm người, rồi
cộng thêm cả cung nữ thái giám Úy Lâm Lang mang theo, theo lý mà nói,
vừa xảy ra hỏa hoạn thì lập tức có người cứu hỏa mới đúng chứ. Nhưng
nhìn bức tường của Lục gia, hình như lửa rất lớn, cháy rất lâu mới bị dập
tắt.

Nàng tò mò hỏi: “Sao Lục gia lại xảy ra hỏa hoạn?”

Úy Đông Đình xoa đầu nàng, nói: “Đêm hoàng thượng băng hà, ta và

cha đều đang ở kinh thành, thái hậu chịu nỗi đau quá lớn, quá đau lòng nên
lỡ tay làm ngã ngọn nến, cháy lan ra. Ngọn lửa quá lớn, không kịp cứu nên
thái hậu cũng…”

Vân Phỉ lại bị chấn kinh mà trợn tròn mắt. Lẽ nào Úy Lâm Lang cũng

chết?

Nghe tới đây, cuối cùng nàng cũng đã hiểu tại sao Úy Đông Đình lại

đột nhiên dẫn binh từ Lạc Dương lên phía bắc. Tiểu hoàng đế và thái hậu
đều đã không còn, Úy Trác đã mất đi quân cờ trong tay, không thể dùng
danh nghĩa của thiên tử để hiệu triệu các chư hầu nữa. Hắn cũng tuyệt đối
không thể ủng hộ Ngô Vương xưng đế, nếu không thì không chỉ mất đi
quyền thế, quân đội trong tay mà còn có khi mất mạng.

Không còn tiểu hoàng đế thì hắn chiếm Lạc Dương là danh bất chính

ngôn bất thuận, sẽ trở thành cái bia cho mọi người cùng công kích. Cho nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.