THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 508

Úy Đông Đình liền bỏ kinh thành để Vân Định Quyền và Lâm Thanh
Phong tranh đoạt, còn mình thì dẫn binh rút lui.

Ngô Vương ở Giang Đông cũng bừng bừng dã tâm, đương nhiên sẽ

không để mặc cho kinh đô của Đại Tề rơi vào tay kẻ khác, chắc chắn sẽ dẫn
binh xuống phía nam để tranh đoạt Lạc Dương, thừa cơ xưng đế. Lạc
Dương trở thành nơi mọi người đổ xô vào tranh giành, Úy Đông Đình thì
lên phía bắc, bảo tồn lực lượng, bình chân như vại, quả là một hành động
sáng suốt.

“Lần này cha bị đả kích quá mạnh nên bệnh nặng không dậy nổi. Tối

qua ta nhận được tin cha nàng đã tự xưng đế ở Lạc Dương, quốc hiệu là Sở.
Cho nên tạm thời nàng cứ ở đây, chờ bệnh của cha khỏe lên thì ta sẽ đón
nàng qua đó, không ông ấy thấy nàng thì lại…”

Úy Đông Đình không nói tiếp, chỉ vuốt ve gương mặt nàng một cách

bất đắc dĩ. Tuy y rất yêu Vân Phỉ nhưng Vân Phỉ lại là con gái của Vân
Định Quyền, bây giờ hễ nhắc tới Vân Định Quyền là cha y lại mắng hắn là
tên giặc cướp nước. E rằng nhìn thấy Vân Phỉ là ông sẽ không khách khí, y
không muốn nàng phải chịu uất ức.

Vân Phỉ sớm đã biết dã tâm của cha, nghe hắn tự xưng đế thì cũng

không lấy làm ngạc nhiên lắm. Nàng đã sớm đoán được sẽ có ngày như thế
nên mới luôn kháng cự tình cảm với Úy Đông Đình. Lúc ấy cha và Úy Trác
vẫn chưa trở mặt, Úy Trác còn giả bộ hiền lành trước mặt nàng. Nhưng bây
giờ nếu thấy nàng thì chắc chắn sẽ ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.

Nàng cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Lúc trước cha chàng bắt ta vội

vội vàng vàng gả cho chàng là vì muốn cha ta đứng về phía triều đình. Bây
giờ cha ta đã tự xưng đế, vậy có phải hôn sự này cũng bị hủy bỏ không?”

Úy Đông Đình vừa thế thì vội vàng nói: “Sao, nàng lại muốn đổi ý à?”

Vân Phỉ nói thật nhỏ: “Cha của chàng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.