THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 509

Úy Đông Đình cầm tay nàng, nắm chặt trong bàn tay mình, nói chắc

như định đóng cột: “Ta không cần biết nàng là con gái của ai, ta chỉ biết
nàng là người mà ta thích. Ta và nàng đã bái thiên địa, đợi tối nay động
phòng nữa thì nàng sẽ là người của ta.”

Vân Phỉ lại xấu hổ đỏ mặt, định ra sức vung tay y ra nhưng ngay sau

đó eo cũng bị y nắm chặt. “Ông trời đã đưa nàng về lại bên ta, nếu ta mà để
nàng đi nữa thì chính là thằng ngốc.”

Trong lòng Vân Phỉ thầm thấy tức cười, nhưng lại cố ý dùng ánh mắt

kính phục và sùng bái để nhìn y, nghiêm túc khen ngợi y: “Chàng không
phải là thằng ngốc, chàng là Liễu Hạ Huệ.”

Úy Đông Đình cắn vành tai nàng, thì thầm: “Đêm nay ta tuyệt đối

không làm Liễu Hạ Huệ.”

Vân Phỉ bước thật nhanh, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.

Nhà ăn và phòng ngủ chỉ cách nhau có mấy chục bước, Vãn Phong

đứng ngoài nhà ăn, khom người hành lễ: “Tướng quân, phu nhân, mời dùng
cơm.”

Úy Đông Đình xua tay. “Ngươi lui ra đi.”

Trên bàn ăn, những món ăn thịnh soạn được bày biện khéo léo đang

tỏa ra mùi hương mê hoặc. Lúc nãy nói đói vốn chỉ là một cái cớ nhưng
nhìn sơn hào hải vị đầy bàn thế này, Vân Phỉ không ngăn nổi cơn thèm ăn,
cũng thật sự cảm thấy hơi đói.

Úy Đông Đình cầm đũa lên, mỉm cười nhìn nàng: “Nàng thích ăn gì,

để ta gắp cho nàng.”

Vân Phỉ cười tươi tắn. “Không dám làm phiền đại tướng quân, để ta tự

làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.