THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 521

Quả nhiên, khi Thu Quế bưng nước vào, trên mặt không có chút khác

thường, đường hoàng đặt nước nóng xuống rồi ra ngoài.

Úy Đông Đình khom người dùng áo choàng che người nàng lại rồi bế

lên, đích thân rửa sạch cho nàng rồi mới đặt nàng vào chăn trở lại.

Phía dưới vẫn còn đau rát, tuy đã làm xong nhưng vẫn còn cảm giác

không thoải mái vì bị vật bên ngoài xâm nhập. Úy Đông Đình lấy một hộp
thuốc qua, nói: “Để ta thoa thuốc cho nàng.”

“Không cần đâu.” Vân Phỉ quấn chăn thật chặt, xấu hổ đến nổi mặt đỏ

tới cổ.

Úy Đông Đình bước tới, không nói gì mà chỉ kéo cánh tay nàng ra, cởi

mảnh vải trên cổ tay nàng. Lúc ấy nàng mới biết mình đã nghĩ bậy nên
càng thấy ngượng ngùng.

Mảnh vải được mở ra, y nhìn cổ tay nàng thật kỹ rồi nhẹ nhàng nói:

“Không sao, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.” Y mở hộp thuốc ra, nhẹ nhàng xoa
một lớp thuốc mỏng lên đó. Vân Phỉ cảm thấy cái hộp này hơi quen thuộc,
rồi bỗng nhiên nhớ ra trước đây y tặng nàng hai lần nhưng đều bị nàng từ
chối.

Quả nhiên, y vừa thoa thuốc vừa nói: “Đây là thuốc trị thương tốt nhất

trong cung, tặng cho nàng mà nàng còn không biết cảm kích, cứ khăng
khăng đòi mấy thứ thuốc của Chương Tùng Niên.”

Vân Phỉ ngoan ngoãn giơ cổ tay ra, cười lí lắc. “Đại tướng quân,

chàng đang ghen đấy sao?”

“Ta mà hay ghen thì chắc đã điên từ lâu rồi.” Úy Đông Đình hừ một

cái. “Nàng và tên tiểu tử Lục Nguyên kia…” Y hít một hơi, muốn nói
nhưng lại thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.