THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 540

Vân Phỉ hung dữ nhìn y: “Ta không tin, nàng ta đẹp thế kia mà. Ta là

nữ nhi mà còn động lòng khi nhìn nàng ta, chàng lại là đàn ông, hơn nữa
còn là… đồ háo sắc.”

Úy Đông Đình bị oan uổng đến nỗi tháng sáu có tuyết rơi [1], vội nói:

“Ta háo sắc bao giờ?”

[1] Ví von Úy Đông Đình bị oan như Đậu Nga, một người phụ nữ hàm

oan mà chết. Trước khi chết nàng đã khấn: tuyết rơi giữa tháng sáu, che
phủ cho xác nàng. Sau khi nàng chết, lời khấn được ứng nghiệm như một
minh chứng cho sự vô tội của nàng.

“Chàng còn không háo sắc sao? Hôm qua, sáng nay chàng…” Nàng

không tiện nói tiếp, vừa tức giận vừa thẹn thùng, mặt cũng đỏ lên, trừng y
thật hung dữ.

Úy Đông Đình vừa tức giận vừa tức cười, dịu dàng nói: “A Phỉ, ta

thích nàng, cho nên mới như thế. Ta cũng chỉ như thế đối với mình nàng
thôi.”

Mặt Vân Phỉ nóng lên, câu này nghe vừa thuận tai vừa dễ chịu, giống

như có một một thau nước lạnh giội vào dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy
trong lòng. Nàng bĩu môi, hừ một cái: “Ta không tin nàng ta đẹp như thế
mà chàng không động lòng.”

“Ta chỉ động lòng với một mình nàng thôi. Trong mắt ta, trên đời này

không có cô nương nào xinh đẹp hơn nàng hết, ta vừa gặp là đã…”

Lòng Vân Phỉ thấy ngọt như mật, nhưng vẫn dữ dằn hỏi: “Đã thế

nào?”

“Đã, đã…” Úy Đông Đình lúng túng, mặt cũng hơi đỏ lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.