THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 541

Vân Phỉ thấy thế thì ngẩn ra. Loại người mặt dày như y mà cũng biết

mắc cỡ sao? Chắc chắn là nói dối nên mới đỏ mặt.

“Đồ lừa đảo, đã có hôn ước với người khác rồi mà còn giấu giếm ta.”

Nàng giận đến nỗi nói năng không suy nghĩ, hung hăng đẩy y ra: “Tên tàn
hoa bại liễu này!”

Tàn hoa bại liễu… Úy Đông Đình vừa quýnh quáng vừa tức cười. “A

Phỉ, trừ nàng ra, ta chưa từng chạm qua bất cứ người nào khác.”

Lòng Vân Phỉ càng cảm thấy ngọt ngào, nhưng ngoài miệng thì vẫn

không tha cho y. “Ta không bao giờ tin lời của kẻ lừa đảo như chàng nữa, ta
muốn về Kinh Châu.”

Úy Đông Đình ôm chặt lấy nàng. “Ta sẽ không để nàng đi nữa đâu, cả

đời cũng không buông tay. Nàng đã là người của ta rồi, đừng hòng rời xa
ta.”

Vân Phỉ nghe được câu này thì lòng vừa ngọt ngào vừa chua chát, cơn

tức giận cũng tan biến. Thật ra nàng đã không còn chỗ nào để đi nữa. Nhà
của cha đã không còn là mái nhà năm xưa nữa rồi. Có thêm một Lâm
Thanh Hà, thêm một Triệu Hiểu Phù, và cả một Anh Thừa Cương.

Chẳng qua là trong một sớm một chiều, nàng chưa thích ứng ngay với

việc mình đã là thê tử của người ta. Trong tiềm thức, hôn lễ của nàng và Úy
Đông Đình chỉ là công cụ để Úy Trác lợi dụng, không giống như là thật.

“Chẳng phải lần trước chàng đã thả ta về đó sao? Sao lần này lại

không chịu?”

Úy Đông Đình cười. “Lần trước để nàng đi là vì nàng không thích ta,

ta cũng không muốn nàng khó xử vì bị kẹt giữa ta và cha nàng. Ai ngờ
nàng lại thích ta đến thế, thích đến độ… ghen tuông ghê gớm như thế này,
làm sao ta để nàng đi được nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.