THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 64

Vân Phỉ thả nàng ta ra, cố nở nụ cười gượng với Úy Đông Đình: “Tóm

lại lần này không tính.”

Quả nhiên là định giở trò lật lọng. Úy Đông Đình cười cười, vẫy vẫy

tờ giấy tiết đào trên tay, nói: “Nói miệng không bằng không chứng, viết ra
là bằng là chứng. Vân tiểu thư không được lật lọng, nếu không ta sẽ ra
ngoài nói với mọi người rằng tiểu thư phủ châu mục lật lọng để gạt tiền.”

“Ta đâu có!” Vân Phỉ như thể bị đạp vào đuôi, vừa thẹn vừa giận,

giẫm chân nói: “Chắc chắn là khi nãy ngươi đã thi triển yêu pháp, nếu
không thì làm sao ngươi có thể biết ta đã viết gì chứ.”

Úy Đông Đình cười: “Ta không biết yêu pháp, nhưng có điều khi ta

nhìn người ta cầm bút, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì có thể đoán
được chữ gì đang viết ra.”

Vân Phỉ không còn tâm trạng nào mà thán phục bản lĩnh của y, chỉ hối

hận mình nhất thời sơ ý nên thành ra rơi vào bẫy của y. Lần này thì tiêu rồi.
Nàng nhanh chóng nghĩ cách ứng phó, quýnh đến nỗi giậm chân muốn
sưng phồng lên.

Còn bên này thì Phục Linh vui đến nỗi hớn hở nhìn Úy Đông Đình

như nhìn cô gia tương lai, thân thiết hỏi: “Xin hỏi nhà công tử ở đâu?”

Bạch Thược cũng đứng dậy nói: “Mời công tử ngồi, nô tỳ đi rót trà.”

Vân Phỉ thấy hai người này sắp đầu quân cho địch thì vội vã nói: “Các

người ra ngoài trước đi.”

Rõ ràng là hai nha đầu nhiều chuyện Phục Linh và Bạch Thược đã

hiểu lầm ý Vân Phỉ nên lập tức nhìn nhau cười ăn ý, ra ngoài rồi còn biết ý
đóng cửa lại mà không biết rằng lúc này tiểu thư nhà bọn họ đang muốn
giết người diệt khẩu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.