THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 743

“Chữ thải đồng âm vơi chữ tài.”

Úy Đông Đình im lặng bế con gáỉ đi mất.

Vần Phỉ tức tối đấm vào gối. “Con trai cũng chàng đặt tên, con gái

cũng độc chiếm, đúng là quá đáng mà. Rõ ràng là ta vất vả mang thai chín
tháng mới sinh ra được, dựa vào cái gì mà chàng đặt tên, dựa vào cái gì?”

Con trai trưởng Úy Tấn đã học vỡ lòng, chống cằm rất nghiêm túc, bộ

dạng rất người lớn, trịnh trọng nói: “Mẫu hậu, suy nghĩ của người nên
thoáng một chút, ngoại trừ vàng bạc châu báu thì còn rất nhiều thứ khác
hay hơn.”

Con thứ hai gật đầu, líu lo nói: “Ca ca nói rất đúng, trái đào, trái táo,

dưa hấu đều rất ngon.”

Lẽ nào đặt Úy Đào, Úy Táo sao chứ? Vân Phỉ dở khóc dở cười.

Con trai út nghe thấy những trái cây ấy thì lập tức há miệng đòi ăn:

“Ăn quả, ăn quả...”

Úy Quả Quả?

Vân Phỉ xoa bóp chân mày, cảm thấy chuyện đặt tên này rất đau đầu.

Thôi vậy, y muốn giành đặt thì để y giành đi. Vân Phỉ nhìn ba đứa con trai,
thầm nghĩ: mấy đứa nhóc nảỵ chỉ biết chém chém giết giết, vẫn là con gái
tri kỷ nhất. Chẳng hạn như A Tông, một lòng muốn kiếm công lập nghiệp
nên chưa tới mười lăm tuổi đã đòi lên Bắc Man đánh trận, chỉ còn mình
nàng ở bên mẹ.

Cho nên đứa con gái bảo bối này nhất định phải được nâng niu, nuôi

dạy bên mình mới được. Hơn nữa nàng còn có một ý đồ khác là Lục Khác -
con trai trưởng của Lục Nguyên nhỏ hơn Úy Tấn hai tuổi, thông minh lanh
lợi, ngoan ngoãn lễ phép, nàng vừa thấy là đã thích. Năm ấy nhờ có Lục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.