THẦY LANG - Trang 115

Ấy thế mà lần này ông ta xuất hiện vào buổi chiều. Vì vậy sau khi đã

ngồi lên xe, bác sĩ Pa-vơ-li-xki bèn hỏi xem có chuyện gì. Hoặc là không
lường thật kỹ mình đang nói chuyện gì và đang nói với ai, hoặc muốn cố
tình làm vị bác sĩ thường hay quên chi tiền trà thuốc này phật ý - nên anh
chàng I-gna-xư chân thật nói toẹt ra. Té ra người ta phái anh đi sáng sớm
như mọi lần, nhưng không phải đến đón bác sĩ, mà đến đón cái ông lang nọ,
chính cái ông An-tô-ni Kô-si-ba đang ngụ ở tại nhà cụ Mi-en-nhich gần thị
trấn ấy.

- Sao lại thế? - Bác sĩ thảng thốt. Anh được cử đi đón thầy lang sao?

- Đón thầy lang ạ.

- Hình như ông chủ Ki-ja-cô-vich nóng lòng muốn sang thế giới bên

kia thì phải.

- Nóng lòng thì không nóng. Người ta đồn rằng: hễ ông lang ấy chữa

là cứ khỏi liền tay.

Bác sĩ nổi khùng:

- Ngu dốt đến thế là cùng ! Ngu dốt đến thế là cùng! Các người không

hiểu rằng một thằng ngốc thường tình, không những không biết chút gì về y
học mà thậm chí đến cấu tạo cơ thể cũng không biết, là một mối họa to lớn
thế nào cho người ta hay sao?

- Tôi hiểu chứ. Người đánh xe lẩm bẩm.

- Tôi giải thích cho anh nghe. Giả sử con ngựa hay nhất của anh bị

ốm. Anh đến tìm ai nào? Đến tìm thú y sĩ hay đến tìm một thằng ngu không
phân biệt nổi đâu là đầu, đâu là đuôi ngựa?

I-gna-xư bật cười.

- Ai mà không phân biệt nổi... Nhưng tại sao tôi lại để đến nỗi ngựa

của tôi phải ốm? Nếu người chăm lo cho ngựa, còn con ngựa lại tốt thì tại
sao phải để đến nỗi ngựa sinh bệnh, phỉ phui đi.

Bác sĩ Pa-vơ-li-xki phẩy tay, nhưng chỉ lát sau anh ta lại vẫn tiếp tục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.