THẦY LANG - Trang 120

đón chờ anh những thành công, danh vọng, tiền tài, nhưng anh cũng hiểu
rất rõ rằng không bao giờ anh dám làm cái bước quyết định ấy cả. Anh đã
là nô lệ của những tình cảm chân thành và sâu sắc của chính mình. Những
tình cả trói buộc anh vào với họ, với cha mẹ, với em gái, thậm chí với bà cụ
Mác-xư-sia, trói buộc anh ta chẳng khác chi xiềng xích, trói buộc vào cái
nhà gỗ nhỏ bé trong thị trấn nhỏ bé và nghèo nàn này...

Càng nhìn sâu vào vũng bùn của sự kiếm sống vô vọng này bao nhiêu,

anh ta càng ân cần, càng che giấu trước những người thân yêu của mình
tình hình đó bấy nhiêu. Và anh hàm ơn họ xiết bao bởi lẽ họ cũng không hề
tỏ cho anh thấy nỗi thất vọng của họ. Song những ý nghĩ của họ, những ý
nghĩ chắc chắn tồn tại trong lòng họ, lại làm anh đau đớn. Bằng một cách bí
ẩn nào đó, những ý nghĩ ấy đã thấm đẫm vào tất cả mọi thứ trong nhà này,
thấm đẫm bầu không khí một nỗi buồn chán vô vọng, mà ngay cả những nụ
cười vờ vĩnh cũng thành công nhất. Những sự hài lòng biểu lộ ồn ào nhất
cũng không sao xua đi nổi.

- Con đã đến chỗ cái tay thầy lang nọ, - Pa-vơ-li-xki mào đầu. - Con

đã nói với y vài lời thật bụng và đã khuyên y nên từ bỏ hành nghề đúng lúc.

- Có thật ông ấy nhiều bệnh nhân lắm phải không anh? - Ka-mi-la lên

tiếng.

- Nhiều không ấy à? Giá như tôi có được dù chỉ một phần mười... giá

như tôi có...

Mẹ anh vội vã nói rất nhanh, quá nhanh về con mèo Ba-sia không biết

theo đực đi đâu mất, về chuyện thứ năm có lễ tên ở Kô-dơ-li-xki, về con bò
cái của cha linh mục cho thật nhiều sữa...

Nhưng Pa-vơ-li-xki không hề nghe những câu chuyện ấy. Anh ta mỗi

lúc một thêm bực. Mạch máu thái dương anh dập dồn dập. Đột nhiên anh
đẩy mạnh cốc nước chè đang uống dở ra, đứng phắt dậy.

- Các vị có biết tại sao ông ta có nhiều bệnh nhân hơn không? - Anh

gào lên. - Các vị có biết không?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.