THẦY LANG - Trang 125

- Mẹ cháu mất rồi. Bốn năm trước... bị lao.

Lệ long lanh trong mắt cô, lát sau nói thêm:

- Giá hồi ấy có mặt ông ở vùng này may ra chữa khỏi cho mẹ cháu...

Tội nghiệp cho mẹ. Mẹ cháu đâu ngờ cháu phải sống cảnh này. Nhưng xin
ông chớ nghĩ là cháu than vãn nhé. Ồ không, bà Skốp-kô-va đối với cháu
rất tốt. vả chăng cháu cũng chẳng thiếu thốn gì... Trừ sách và đàn Pi-a-nô

- Thế còn cha cháu?

- Cha cháu là chánh kiểm lâm coi sóc rừng của nữ công tước Đu-ban-

xép. Ở vùng rừng đại ngàn Ô-drư-nhex-ka ấy ạ. Ôi, ở đó mới đẹp làm sao!
Cha cháu mất ở đó. Khi cháu hẳn còn là một đứa bé. Chỉ có hai mẹ con
cháu với nhau. Thương mẹ cháu đã phải làm lụng vất vả. Mẹ cháu kiếm
sống bằng nghề may vá, bằng các bài dạy nhạc. Thoạt tiên mẹ con cháu
sống tại Bra-xoa-vi-e, sau đó đến Svi-en-chi-nư, cuối cùng là ở đây, ở Ra-
đô-li-xki này. Mẹ cháu qua đời ở đây, thế là cháu còn mỗi một thân một
mình trên đời. Cha linh mục trước cưu mang cháu, đến khi cha đổi sang địa
phận khác, người giao cháu lại cho bà Skốp-kô-va trông nom. Trên đời
không thiếu gì người tốt. Nhưng quả là nặng nề khi thiếu đi một người thật
sự thân thiết bên mình.

Thầy lang gật đầu:

- Tôi cũng thấm thía điều đó lắm.

- Thế ông cũng không có gia đình sao?

- Cũng không có.

- Không có một ai ạ?

- Không một ai.

- Nhưng dù sao ông cũng được mọi người yêu mến, bởi ông cứu chữa

cho họ. Giúp đỡ người anh em đồng loại, giải thoát cho họ khỏi đớn đau,
điều ấy hẳn mang lại niềm tự hào to lớn lắm. Khi ấy người ta sẽ thấy mình
thật sự cần thiết, có ích. Xin ông đừng cười cháu, nhưng ngay từ hồi còn bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.