THẦY LANG - Trang 126

cháu đã từng mơ ước là sau này sẽ trở thành nữ bác sỹ. Giá mẹ cháu còn
sống... Cháu đã chuẩn bị thi vào lớp sáu và định đến Vin-nô để vào trường
trung học đấy chứ.

Cô mỉm cười buồn bã rồi phẩy tay.

- Ôi, nói làm gì nữa!

- Thế ra cô cũng được ăn học?...

- Cháu muốn được ăn học. Nhưng bây giờ thì quá muộn rồi. Ơn Chúa

vì dù sao Người cũng đã cho cháu miếng bánh mà ăn.

Trên quầy hàng bày một việc nữ công nào đó làm dở: một chiếc khăn

với những bông hoa màu sắc sặc sỡ. Cô gái với lấy chiếc khăn và bắt đầu
thêu.

- Cháu cũng có thể kiếm thêm để may quần áo và những thứ lặt vặt

khác. Ông thấy đấy, cháu biết thêu thùa đây này. Đây là làm cho bà He-rơ-
ma-nô-vi-trô-va ở Pia-xki.

- Cô thêu đẹp quá.

- Mẹ cháu dạy đấy.

Hai người trò chuyện với nhau chừng nửa giờ. Khi mưa tạnh, thầy

lang chào tạm biệt rồi bước ra. Kể từ hôm ấy, ông hay lui tới hiệu của bà
Skốp-kô-va hơn và hay ngồi lại trò truyện dài hơn. Ông rất mến cô bé Ma-
rư-sia. Chỉ cần nhìn cô, nhìn khuôn mặt sinh động, đôi tay thon thả của cô,
nhìn mái tóc chải mượt mà của cô là ông đã thấy lòng êm ả. Giọng nói cô
trong sáng và âm vang, đôi mắt xanh to của cô nhìn chân thành, thêm vào
đó ông cảm thấy rất rõ rằng cô bé cũng mến ông.

Công việc ở cối xay, như thường khi vào vụ giáp hạt không có là bao.

Công việc đồng áng mùa xuân đã bắt đầu, người ta không có thì giờ để ốm
đau và chữa bệnh. Mùa này bệnh nhân không kéo đến ồ ạt như trước, vì
vậy cứ hai ba ngày một lần, ông An-tô-ni lại vào thị trấn. Ông thôi không
nhờ ai mua bán hộ các thứ lặt vặt nữa, điều ấy dĩ nhiên cũng khiến cho gia
đình ông lão Prô-cốp Mi-en-nhich phải để ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.