THẦY LANG - Trang 15

Ông đưa mắt nhìn gia nhân để xem thử ấn tượng gây nên cho họ,

nhưng trong mắt người quản gia và lão bộc, ông chỉ nhận thấy một nỗi
phiền muộn mà thôi.

"Thật là ngốc", - ông nghĩ thầm.

- Thưa giáo sư... Ông lão Brô-nhi-xoáp lại mở mồm, trong khi bà Mi-

kha-lô-va cứ dẫm dẫm hai chân tại chỗ.

- Im đi, - giáo sư thốt lên, rồi bước ngang qua mặt họ, ông mở cửa

phòng khách.

Ông ngỡ là sẽ gặp Bê-a-ta với con gái trong căn phòng màu hồng hoặc

trong phòng khách nhỏ.

Ông bước qua cả phòng ngủ, phòng khách nhỏ, rồi phòng trẻ con.

Không thấy họ đâu. Ông quay lại, ngó vào phòng làm việc. Nơi đây hoàn
toàn trống vắng. Trong phòng ăn, trên chiếc bàn trang trí hoa, lóng lánh sắc
vàng của những đồ sứ và pha-lê, chỉ có hai bộ đồ ăn. Ma-ri-ô-la và cô Tho-
lơ-rit đã ăn trước. Trong khung cảnh mở rộng dẫn vào buồng để bát đĩa,
một cô hầu phòng đứng thẫn thờ, với bộ mặt của người vừa khóc và đôi
mắt sưng mọng.

- Bà chủ đâu rồi? - Ông lo lắng hỏi.

Đáp lại ông, cô gái lại òa khóc nức nở.

- Sao thế? Có chuyện gì thế?! - Ông hét lên, thôi không thấp giọng

nữa. Linh cảm về một nỗi bất hạnh nào đó thít lấy cổ họng ông.

Bà quản gia và ông Brô-nhi-xoáp khẽ len lén nhích vào phòng ăn và

đứng im lặng sát tường. Ông đưa mắt kinh hoảng nhìn họ và gào lên tuyệt
vọng:

- Bà chủ đâu?!

Đột nhiên, ánh mắt của ông ngừng lại trên mặt bàn. Bên cạnh bộ đồ ăn

của ông có một bức thư, đặt vào chiếc cốc Ba-lê thon thả. Một chiếc phong
bì màu xanh da trời nhạt, mép viền bạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.