THẦY LANG - Trang 16

Tim ông chợt thắt lại, đầu óc ông quay cuồng. Ông vẫn chưa hiểu gì

hết, vẫn chưa biết gì hết. Ông đưa tay cầm lấy phong thư, phong thư mà
ông cảm thấy cứng đờ và chết chóc. Ông giữ nó trên tay. Trên phong bì đề
gửi cho ông, ông nhận ra nét chữ của Bê-a-ta. Những nét chữ to, gai cạnh.

Ông bắt đầu đọc:

"Anh Ra-phao quý mến! Không hiểu có bao giờ anh tha thứ được cho

em về việc em bỏ đi chăng..."

Những dòng chữ bắt đầu run rẩy và quay cuồng trước mắt ông. Phổi

ông như thiếu không khí, trên trán ông toát ra những giọt mồ hôi.

- Nàng ở đâu, - ông kêu lên nghẹn ngào, - nàng đâu rồi?!

Và ông đưa mắt nhìn quanh.

- Bà chủ ra đi cùng với tiểu thư rồi ạ - bà quản gia khẽ ấp úng.

- Nói láo! - Giáo sư Vin-tru-rơ gào lên. - Đó là điều dối trá!

- Dạ, chính tôi gọi taxi, ông Brô-nhi-xoáp thú nhận bằng giọng thành

khẩn, rồi đứng một lát, ông nói thêm: - và mang theo cả va-li nữa. Hai
chiếc va-li...

Giáo sư lảo đảo bước sang phòng làm việc bên cạnh, đóng chặt cửa lại

rồi tựa lưng vào đó. Ông cố sức đọc tiếp bức thư, nhưng phải khá nhiều
thời gian trôi đi trước khi ông hiểu nội dung bức thư.

*

" Không hiểu có bao giờ anh tha thứ cho em đã bỏ đi chăng? Em đã

hành động quá đỗi tồi tệ khi lấy sự xúc phạm này đền đáp lại lòng tốt bao la
của anh, lòng tốt mà em sẽ không bao giờ quên. Nhưng em không thể ở lại
lâu hơn được nữa. Xin thề với anh, em chỉ còn một lối thoát nữa mà thôi,
đó là cái chết. Song em chỉ là một phụ nữ yếu đuối và bất hạnh. Em không
đủ can đảm. Suốt bao tháng trời ròng rã em đã vật vã với ý định này.Có thể
sẽ không gao giờ em có được hạnh phúc, có thể sẽ không bao giờ em có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.