THẦY LANG - Trang 164

- Các ông thôi đi, không đáng gì, - có ai đó ngồi trong hiên ôn tồn

khuyên.

- Hẳn rồi, không đáng phải bẩn tay, - Xô-bếch cũng đáp lại bằng giọng

như thế.

- Có mà mày bị quạng vào mõm ấy! Zê-nôn gầm lên.

Trước khi những người có mặt kịp giữ lại, y đã lao ra khỏi hiên. Quần

nhau lộn tùng phèo trong bóng tối. Vài cú đấm khô khốc, rồi một tiếc rắc
thật mạnh. Đó là chiếc đàn măng-đô-lin tuyệt đẹp của anh chàng Xô-bếch
vỡ tung ra từng mảnh khi va phải cái đầu của gã cựu học sinh trường dòng.
Hai địch thủ ghì chặt lấy nhau cùng lăn xuống đất. Họ lăn sát vào hàng rào.

- Buông ra, - giọng Zê-nôn nghẹt thở thốt lên.

- Này, cho mày, đồ mất dạy, này, này, cho mày, này, để mày nhớ đời!

Giọng Xô-bếch đi kèm với tiếng đấm hự hự.

- Mày dám trêu vào tay tao à!... Này, cho mày! Cho mày! Nữa này!

Mày còn chọc ghẹo con gái nữa thôi?! Hả?

- Tôi xin thôi!

- Thế thì nhận lấy cú nữa, để mà nhớ!

- Tôi sẽ thôi, xin thề!

- Thì cho mày cú nữa, để mày nhớ lấy lời thề! Nữa này! Nữa này!

- Anh em ơi! Cứu tôi với! -Zê-nôn gào lên.

Mươi người tụ tập chung quanh xem cuộc đánh nhau. Nhưng không

một ai vào cứu. Xô-bếch được mọi người kính trọng, và ngay cả những
người không hiểu có chuyện gì cũng muốn tin rằng lẽ phải thuộc về anh,
thêm nữa địch thủ của anh lại vốn là kẻ hay gây sự, chẳng được ai yêu mến.
Bọn bạn bè của Zê-nôn cũng không cảm thấy có nghĩa vụ đoàn kết. Tận
đáy lòng, ngay từ đầu, bọn họ cũng đã đứng về phía Xô-bếch. Vả chăng
Zê-nôn bắt đầu đánh trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.