THẦY LANG - Trang 167

Và cô chợt nghĩ đến ông thầy lang ở cối xay. Bác An-tô-ni chắc chắn

không từ chối cô điều gì. Đó là người duy nhất, người độc nhất mà cô còn
trông mong được trên cuộc đời này.

Cô bắt đầu hấp tấp suy nghĩ kế hoạch hành động. Đến tối, khi nhọ mặt

người, cô sẽ đi theo lối đằng sau vườn đến xưởng cưa... Rồi từ đó đến cối
xay. Dọc đường, cô sẽ thuê một chiếc xe và đến sáng cô đã có mặt ở ngoài
ga. Từ đó, cô sẽ viết thư cho bà Skốp-kô-va... Và cho chàng, cho anh Lê-
sếch.

Trái tim Ma-rư-sia thắt lại. Và sẽ ra sao nếu chàng không muốn đến

Vin-nô?...

Tất cả mọi điều dự định đều sụp đổ tan tành.

Không, trăm lần cô thà ở lại đây để ngày ngày bị xỉa xói, bị chê bai, dè

bỉu, thậm chí bị nhục nhã, chứ không thể nào mất đi khả năng được trông
thấy đôi mắt, cái miệng, mái tóc của chàng, được nghe cái giọng trầm thân
thuộc của chàng, được chạm vào bàn tay mạnh mẽ và đẹp đẽ của chàng.

- Cứ mặc cho mọi sự muốn ra sao thì ra, - cô quả quyết.

Còn có một lối thoát khác nữa: thổ lộ với chàng tất cả. Chàng thông

minh hơn cô nhiều, chắc chắn chàng sẽ tìm được cách gì đó tốt hơn.

Nhưng không bao giờ cô dám làm điều đó. Cô biết rằng không một ai

trong thị trấn dám nói thật cho chàng hay về nguyên nhân vụ xô xát giữa
Xô-bếch và con trai nhà Vôi-đư-uô. Vả lại chàng Lê-sếch cũng chẳng hề
trò chuyện với ai ở đây bao giờ. Còn nếu chàng nghe nói đến vụ xô xát,
chàng sẽ nghi ngờ rằng cái anh chàng Xô-bếch kia có một thứ quyền gì đấy
để đứng ra bảo vệ cho Ma-rư-sia, và khi ấy...

- Không, ta sẽ không nói gì với chàng hết, không nói gì hết! - Cô

quyết định.

Sáng hôm sau, cô đi từ nhà đến cửa hiệu, đầu cúi gằm, nhanh như có

ai đuổi. Cô thở dài nhẹ nhõm khi đã ở bên trong cửa hiệu. Cô liếc qua
gương và lo lắng khi thấy rằng hai đêm không ngủ và những chuyện mà cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.