THẦY LANG - Trang 194

như được mặt trời sưởi ấm... Chỉ một mình Chúa họa mới hay, còn bác, dẫu
không hay biết vì sao, bác xin cảm ơn Người vì điều đó và bác sẽ cảm ơn
cho đến khi nhắm mắt xuôi tay...

Một chiếc xe song mã dừng lại trước cửa hiệu, lát sau một ông khách

bước vào. Ông ta mua giấy màu làm đèn lồng, chắc là vì sắp đến ngày hội
mùa. Ông ta chọn lựa rất lâu, mặc cả và kêu ca vì giá quá cao.

Khi rốt cuộc ông khách đã mang các gói hàng bước ra, thầy lang mới

nói:

- Con bồ câu nhỏ của bác, cháu cho phép bác được nói thẳng những

điều bác nghĩ chứ?

- Chính cháu cầu xin điều ấy, - cô mỉm cười nhưng không phải lo ngại

sẽ được nghe những điều không dễ chịu sau lời giáo đầu ấy.

Và cô đã không nhầm: thầy lang bắt đầu nói về cậu Lê-sếch.

- Chính vì cậu ấy nên mới có tất cả những điều phiền toái và khổ sở

này. Con bồ câu của bác, cháu cần gì ở cậu ta kia chứ?... Bác không bảo là
cậu ta không tốt hay có hại, thậm chí mắt cậu ấy có cái nhìn trung thực nữa,
nhưng cậu ấy còn trẻ quá, chưa chín chắn, một cái chong chóng mà thôi.
Nhiều lần bác đã ngắm kỹ cậu ấy, cũng không ít lần bác thấy cậu ấy đến
đây... Và rồi người ta xì xầm... Vì cậu ấy còn trẻ, còn lông bông quá, nên
chẳng có gì đáng ngạc nhiên là người ta nghĩ cậu ấy có những ý đồ không
đẹp. Chính bác, có Chúa chứng giám, không hề tin những nghi ngờ đó! Bác
sẵn dàng chịu chết, cốt sao những lời người ta bàn tán cũng giống như tiếng
chó sủa mà thôi. Nhưng cháu thấy đấy, con bồ câu nhỏ ạ, họ nói cũng có lý
của họ... Cháu không thể buộc lưỡi họ lại, không thể bịt mắt mọi người. Họ
cứ nhìn và cứ nói. Nhưng cháu được gì ở những chuyện tán tỉnh ấy chứ?
Chỉ có nguy hiểm mà thôi. Cháu còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, cháu dễ tin
ở lời hứa.

- Anh ấy chưa bao giờ hứa hẹn điều gì với cháu cả. - Ma-rư-sia ngắt

lời ông, đỏ mặt và bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.