THẦY LANG - Trang 208

- Không, đó là những điều không thay đổi được. Em sẽ mãi yêu anh,

người duy nhất của em, đến khi nhắm mắt! - nàng khẽ thì thầm.

- Nhưng hình như em với điều đó không quan trọng đến mức phải

chiến đấu vì nó, phải chịu đựng tất cả những lo buồn phiền não thì phải.

Nàng lắc đầu.

- Ồ, không! Không phải vì em! Em sẵn sàng chấp nhận tất cả mọi hy

sinh, chịu đựng tất cả mọi nhọc nhằn. Nhưng còn anh...

- Anh thì sao? - chàng hỏi như giận dỗi.

- Còn anh... Việc ấy sẽ làm anh bất hạnh và sẽ khiến anh mất hào

hứng. Sẽ bẻ gãy anh...

Chàng bật dậy, vặn vẹo hai bàn tay.

- Ma-rư-xka! Ma-rư-xka! Em không xấu hổ sao? Em xúc phạm đến

anh! Tại sao em lại không tin ở anh đến thế nhỉ?...

- Không phải vậy, - nàng phản đối, - em tin chứ. Nhưng em không có

quyền bắt anh chịu đựng những điều đó. Em không thể trở thành vật buộc
chân anh. Thế này em cũng đủ hạnh phúc, đã đủ sung sướng lắm rồi...

- Ồ, thật là đẹp. Thế là em thấy sung sướng rối đấy, còn anh thì mặc kệ

chứ gì? Sao?... Anh cứ việc tiếp tục bất hạnh, chỉ bởi em nghĩ vớ vẩn rằng
sẽ thành vật nặng buộc chân anh. Em hãy thấy xấu hổ đi nhé! Một cô gái
thông minh và chín chắn đến thế mà lại thốt ra những điều vô nghĩa
nhường kia! Và nói chung, ai ủy nhiệm cho em được quyền quyết định số
phận của anh nào?... Cô ấy không có quyền bắt tôi phải chịu! Nhưng chắc
anh thì vẫn có quyền chứ?... Anh muốn, anh nhất thiết phải làm thế, chấm
hết! Thế em cho anh là một kẻ vô dụng, nhất thiết phải phụ thuộc vào cha
mẹ đấy à? Phải chăng thế giới không đủ rộng để hai ta có thể tìm thấy chỗ
nương thân? Sao em không nhĩ rằng trong trường hợp có xung khắc với gia
đình, một khi chúng mình đã quá ngán cuộc xung khắc ấy, chúng ta sẽ có
thể đi điến nơi khác?... Em đừng lo! Em chưa hiểu hết anh đấy. Anh không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.