THẦY LANG - Trang 210

phia, mẹ em rất yêu nó dù nó chẳng đáng bao nhiêu tiền, nó giản dị hơn
chiếc nhẫn này nhiều.

Mắt nàng rớm lệ.

- Em đừng nghĩ đến chuyện buồn nữa, - chàng bảo. - Dù không có

nhẫn đính hôn, anh cũng không sao quên được rằng mình đã là một kẻ nô
lệ, kẻ nô lệ sung sướng nhất, kẻ hoàn toàn không mong được giải phóng.

- Lạy Chúa, lạy Chúa! - Nàng thì thào. - Đầu em quay cuồng hết cả.

Mọi chuyện đến sao bất ngờ...

Chàng cười.

- Ôi, có lẽ không bất ngờ lắm đâu. Chúng mình quen nhau đã được hai

năm rồi còn gì.

- Vâng, nhưng em không thể ngờ rằng nó lại được kết thúc như thế

này!

- Kết thúc theo cách tốt đẹp nhất mà người ta có thể hình dung nổi

- Em thật khó tin rằng đây không phải là giấc mơ, rằng đây là sự thật,

và nói thật tình... em sợ...

- Em sợ gì Ma-rư-si-en-kô?

- Rằng... em cũng không biết nữa, em sợ tất cả sẽ tan đi, sẽ biến mất,

rằng một kẻ nào đó sẽ chia rẽ chúng mình.

Chàng cầm tay nàng.

- Dĩ nhiên, kho báu quý giá nhất của anh ạ, cần phải hết sức thận

trọng, cần phải vô hiệu hóa mọi sự can thiệp, cùng các ý đồ tương tự. Vì
vậy chúng mình phải tuyệt đối giữ bí mật. Không một ai, tuyệt đối không
một ai được biết chuyện chúng mình hứa hôn. Anh đã sắp xếp một kế
hoạch đầy đủ. Một khi anh biến kế hoạch ấy thành hiện thực, chúng mình
sẽ làm lễ cưới ngay lập tức. Then đã cài, họ có muốn chổng ngược đầu
xuống đất cũng chẵng làm gì được nữa. Có điều em phải ghi nhớ: im lặng!

Ma-rư-sia bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.