THẦY LANG - Trang 243

- Chúng tôi mới bàn nhau, phải làm gì đây, còn anh này cứ quỳ lê quỳ

lết, hôn tay khắp lượt. Xin các bác cứu với, anh ta nói, các bác chở đến chỗ
bác sĩ ở thị trấn giùm tôi, xin các bác hãy xứng là người thiên chúa giáo,
anh ta bảo...

- Còn chúng tôi, thì dĩ nhiên, cũng hiểu chứ. Có điều làm sao chở họ

được đến tận thị trấn đây? Linh hồn họ sẽ bị dốc tuột ra hết mất. Nếu như
quả họ còn sống. Thế là chúng tôi bàn nhau mang tới đây, chỗ ông lang...

- Mặc dù người cần nhất ở đây là cha xứ.

Ông An-tô-ni Kô-si-ba quay lại với họ. Nét mặt ông như hóa đá, nom

ông giống như người đã chết hơn là người đang sống. Chỉ có mắt ông sáng
rực.

- Một mình tôi không kham nổi, - ông nói. - Một người hãy đi ngựa

mời bác sĩ đến.

- Vi-ta-lix! Ông lão Prô-cốp gọi. - Thắng ngựa đi.

- Không có thời gian thắng ngựa đâu, - thầy lang kêu lên.

- Các người cho tôi mượn con ngựa, tôi sẽ đi, - Zê-nôn cất tiếng.

- Dắt ngựa cho anh ta, Vi-ta-lix! - Ông Prô-cốp đồng ý, - còn anh thì

báo luôn cho Lu-đơ-vi-kốp biết là cậu chủ họ đang nằm ở đây.

Trong khi ấy thầy lang đã vào trong nhà ngang. Chỉ bằng một cái vung

tay ông đã gạt hết khỏi bàn tất cả những đồ vật đang nằm trên đó, chiếc ghế
dài khác cũng thế. Tay ông run run, những giọt mồ hôi rịn ra trên trán.

Ông lại chạy ra ngoài, ông ra mệnh lệnh. Người ta khiêng những

người bị thương vào nhà ngang, sau khi đã thận trọng luồn tay vào dưới
nâng lên, còn Va-sin thắp thêm hai ngọn đèn nữa. Ông ra sức thổi than
hồng trong lò sưởi. Na-tan-ka đổ nước vào nồi. Zô-nhia dùng chiếc kéo lớn
cắt vải thô ra làm băng.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chân ngựa dồn dập. Đó là Zê-nôn đang

phóng ngựa không yên cương lên thị trấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.