THẦY LANG - Trang 249

Anh ta thành thạo sát trùng vết thương rồi băng bằng băng của mình.

Tiếp đó, anh khám tay và nhận thấy hai vết rạch ở đó, anh lại nổi khùng
lên:

- Tại sao ông dám làm chuyện này!... Sao ông dám!... Chắc hẳn lại mổ

bằng một con dao nhíp bẩn thỉu nào thôi!...

- Xương chòi cả ra ngoài, - ông Kô-si-ba thanh minh,- còn dao thì tôi

đã trụng nước sôi rồi...

- Tôi sẽ dạy cho ông!... Ông sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện này.

- Vâng, thì chịu chứ sao, - thầy lang chán nản lẩm bẩm. - Nhưng tôi

biết làm sao được?

- Phải chờ tôi đến!

- Thì tôi đã cử người mời bác sĩ đấy thôi. May mà họ gặp bác sĩ ở nhà,

còn nhỡ họ không gặp, thì sao?... Tôi đành chịu để người bị thương không
sơ cứu như vậy hay sao?...

- Và vì thế chúng tôi rất biết ơn ông, - ông Trưn-xki lên tiếng. - Người

này nói có lý, thưa bác sĩ.

- Thì hẳn rồi, - bác sĩ tán đồng vẻ không thoải mái. -Quả thực, có thể

tôi không có mặt ở nhà. Có điều, xin Chúa che chở để khỏi bị nhiễm trùng.

-Ông Trưn-xki rút một tờ giấy bạc ra khỏi ví đưa cho thầy lang.

- Ông nhận cho vì công giúp đỡ của ông.

Ông Kô-si-ba lắc đầu.

- Ông cứ cầm. Ông giúp người nghèo không công là đúng, còn đối với

chúng tôi ông có thể nhận tiền.

- Tôi không giúp người nghèo hay kẻ giàu, chỉ giúp con người thôi.

Còn với cậu chủ đây, thì nếu không có lương tâm, tôi chẳng muốn giúp
chút nào. Nhẽ ra cậu ấy phải chịu chết chứ không phải cô gái bất hạnh kia...
Vì cậu mà giờ đây cô ấy đang phải chết...

Phu nhân Trưn-xka quay lại nói với bác sĩ bằng tiếng Pháp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.