THẦY LANG - Trang 266

Ma-rư-sia lên cả. Thoạt tiên cô gái rất ngượng khi ông có mặt, nhưng rồi cô
cũng quen khi xem "bác An-tô-ni" như một người đỡ đầu hay như một
người cha.

Cô tâm sự cởi mở với ông về tất cả mọi chuyện chỉ không động đến

một chủ đề. Cô nhận thấy rằng mỗi khi nhắc đến cậu chủ Trưn-xki, mặt ông
lại u ám hẳn. Cô đoán rằng ông xem Lê-sếch là kẻ gây ra tai nạn, qua tai
nạn đó ông mới được biết về những cuộc đi chơi tay đôi của họ vào rừng,
điều mà ông cũng không thể tha thứ. Giá như cô có thể nói thẳng ra với
ông:

- Bác An-tô-ni, bác đừng trách anh ấy, anh ấy là một chàng trai trung

thực, anh ấy yêu cháu và sẽ cưới cháu làm vợ.

Nhưng cô không có quyền nói ra điều đó. Cô phải chờ tin của người

chồng chưa cưới. Và vì vậy, thỉnh thoảng cô lại hỏi xem có thư gửi đến cho
mình không.

Thầy lang đoán ra cô đang mong thư ai, nên lần nào ông cũng chỉ lẩm

bẩm đáp cộc lốc:

- Không có.

Và ông nói với cái giọng dường như định nói thêm - và sẽ không có

đâu.

Bản thân ông, trong thâm tâm hoàn toàn tin chắc vào điều đó, tin chắc

hệt như Ma-rư-sia tin vào điều ngược lại vậy.

- Chàng công tử chơi bời, cô thiếu nữ nhẹ dạ, - thầy lang nghĩ bụng, -

suýt nữa thì anh ta đã đưa con bé sang thế giới bên kia, đã làm nó bị
thương, bây giờ thì chắc đã tìm được một cô khác ở ngoại quốc. Thậm chí
sẽ không viết cho con bé lấy một lời cho mà xem.

Và những điều tiên đoán của ông Kô-si-ba có vẻ có cơ sở. Đã nửa

tháng trôi qua kể từ ngày xảy ra tai nạn mà không có một lá thư nào, thậm
chí không một ai được chàng Trưn-xki phái đến để hỏi thăm sức khỏe cô
gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.