THẦY LANG - Trang 284

Qua mọi người cô được biết rằng đã có một cô gái khác hiện đang làm

việc tại cửa hàng bà Skốp-kô-va. Không thể tính đến việc tìm một việc gì
làm trong cả vùng này. Không một ai biết rằng cô đã đính hôn với Lê-sếch,
thậm chí sẽ không một ai tin, nếu cô có đủ dũng cảm để nói điều đó thành
tiếng. Ngược lại, tất cả - nhất là sau vụ tai nạn - đều biết rằng cô thường
gặp gỡ chàng, rằng cả hai thường đi chơi tay đôi với nhau vào rừng...

Với một dư luận tai tiếng như thế, cô không thể hi vọng tìm được bất

cứ việc làm nào.

Nhưng còn đi... thì đi đâu?...

Cô lăn ra giường và òa lên khóc. Cô khóc cho số phận cay nghiệt của

mình, cho tình yêu duy nhất, mối tình lớn của mình, mối tình không mang
lại cho cô thứ gì khác ngoài nỗi đau đớn, ngoài nỗi hổ thẹn, ngoài nỗi bất
hạnh...

- Anh Lê-sếch, anh Lê-sếch, tại sao anh lại quên em!... Cô nhắc đi

nhắc lại, nước mắt chứa chan.

- Hây, cô Ma-rư-sia, ăn cơm! - tiếng Va-sin vang lên ngoài cửa sổ.

Cô không nhúc nhích, lát sau cậu ta bước vào.

- Sao cô Ma-rư-sia lại khóc? - Cậu hỏi.

- Tôi không biết nữa, - cô trả lời trong tiếng thổn thức.

- Sao lại thế?... Ai đã xúc phạm đến cô Ma-rư-sia phải không?... Nào,

cô nói đi!...

- Không, không...

- Vậy tại sao lại khóc?... Đừng khóc...

Cậu loanh quanh tại chỗ bất lực và nói thêm:

- Cô Ma-rư-sia khóc, tôi không đành lòng nhìn. Thôi, đủ rồi mà... đủ

rồi... Có thể, có ai nói gì cô chăng?

- Không, không...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.