THẦY LANG - Trang 296

để đón chàng, nàng sẽ vòng tay ôm ghì lấy cổ chàng như ngày nào và cho
phép chàng nhìn đôi mắt sáng long lanh ấy!... mãi mãi, vĩnh hằng...

Một lòng tin dịu dàng, an ủi biết bao, xâm chiếm tâm hồn khi chàng

nghĩ về điều ấy. Một nỗi thanh thản tràn ngập người chàng kể từ khi chàng
quyết làm việc ấy. Bao nhiêu lần ngồi một mình, bấy nhiêu lần chàng chìm
sâu vào những khoảng không gian mênh mông, vô bờ, vô cảm và giống
như nỗi trống rỗng tựa vũ trụ kia của cái chết. Chàng đã hoàn toàn thuộc về
chúng.

Thời kỳ đầu tiên tồi tệ và đau đớn biết bao nhiêu. Khi vừa nói được

vài từ, chàng đã hỏi ngay họ:

- Cô ấy ra sao?

Khi ấy, mẹ chàng chợt rùng mình và chỉ nói rất gọn lỏn:

- Cô ấy không sống được, nhưng con đừng nghĩ đến chuyện đó.

Còn bác sỹ Pa-vơ-li-xki thì nói thêm:

- Vỡ đáy hộp sọ. Với vết thương ấy không thể sống quá vài mươi phút.

Thế là chàng lại ngất đi lần nữa. Và bao nhiêu lần tỉnh lại, thì ý nghĩ

về cái chết của Ma-rư-sia lại như phủ định sự sống của chính chàng. Chàng
nằm với đôi mắt nhắm nghiền, nghe những tiếng nói chuyện thì thầm. Bác
sĩ trách phu nhân Trưn-xka :

- Không nên nói với anh ấy biết cái chết của cô gái kia. Đó là một việc

thiếu thận trọng. Nó có thể làm cho hệ thần kinh trở nên xấu đi.

Mẹ chàng đáp:

- Tôi không biết nói dối, thưa bác sĩ. Nếu nói riêng tôi, tôi thà nghe

một sự đau lòng hơn là giữ một ảo vọng. Và chăng con trai tôi cũng đâu
phải chịu trách nhiệm về tai nạn ấy.

- Tôi nghĩ đến chuyện khác kia, - bác sĩ ngần ngừ. - Anh ấy có thể có

tình cảm gì đó với Ma-rư-sia...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.