THẦY LANG - Trang 318

- Xin mời vào.

Trước đây vài phút, ánh sáng ngọn đèn pha đã báo trước cho chàng

biết là cha mẹ chàng đã tới. Chàng biết rõ rằng đó chính là họ. Nhưng
chàng không rõ họ tới đây làm gì. Vì vậy, chàng vùng dậy đứng chắn trước
mặt Ma-rư-sia, như muốn che chở cho nàng trước mối nguy hiểm đang đến.
Mặt chàng dài thượt ra và hơi tái đi. Chàng nghiến chặt răng, bởi lẽ miệng
chàng đang chứa đầy những lời nhọn sắc, dữ dội, tàn nhẫn. Và chàng chờ
đợi.

Cửa mở ra. Họ bước vào. Có thể chỉ độ chừng một giây thôi khi họ

dường như đứng dừng trên ngưỡng cửa, nhưng cũng đủ cho chàng hiểu
được. Trên nét mặt người cha là một nụ cười nhân hậu, nhẹ nhõm, còn mắt
người mẹ, tuy đỏ hoe vì lệ, nhưng môi bà run run.

- Con trai tôi! - Bà thì thầm gần như không thành tiếng.

Chàng lao tới tay mẹ, và bắt đầu cuồng nhiệt hôn tay bà.

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!...

Trong hai tiếng kêu bị nỗi xúc động làm nghẹn ấy bao hàm tất cả: cả

nỗi đau, cả sự trách móc, cả niềm hi vọng, cả nỗi xót xa, cả lời cầu xin tha
thứ, lẫn sự tha thứ, hòa vào nhau. Toàn bộ diễn biến, nỗi chịu đựng của hai
con người, những dằn vặt đấu tranh nội tâm, sự lên án lẫn nhau và nỗi băn
khoăn cháy bỏng, những quyết tâm khủng khiếp và nỗi cảm động âu yếm
nhất cùng gói kín trong hai từ ấy: con ơi, mẹ ơi, những từ dùng để viết nên
những hiệp ước bền chặt nhất, những liên minh bất khả xâm phạm nhất,
những thỏa ước thiêng liêng nhất.

Họ lao vào vòng tay nhau không nói gì nữa, không ước mong gì nữa,

ngoài một điều duy nhất: sao cho những gì vừa dậy lên trong lòng họ bởi
cái chân lý sáng chói kia sẽ không bao giờ bị mờ đi một chút nào nữa hết.

Phu nhân Trưn-xka bình tĩnh lại trước và cất giọng đầy ấm áp:

- Lê-sếch con, hãy cho phép mẹ được làm quen với người vợ tương lai

của con nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.